Con rùa đen nhỏ nhắm chặt mắt lại, không hề cử động.
Choáng váng, không phải là nó tức chết rồi chứ?!
Long Phù Nguyệt đang muốn lay nó một cái, Phượng Thiên Vũ đã tới cầm nó lên, nhìn thoáng qua: “Không cần lo, nó chỉ là đang ngủ thôi.”
Long Phù Nguyệt đầu đầy hắc tuyến. Con rùa đen này ngủ sao lại giống như chết vậy chứ?
Phượng Thiên Vũ nói: “Loài rùa có quy tức thuật. Giống như lời nàng nói là ‘ngủ đông’, không gọi nó nó sẽ không tỉnh.”
Thuận tay liền đem con rùa kia đặt vào trong túi áo.
Long Phù Nguyệt khẽ chau mày: “Nó là thú cưỡi của ta, vẫn nên để ta giữ.”
Phượng Thiên Vũ cười nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Nó là giống đực. Vẫn nên để ở chỗ ta, ta sẽ giữ nó thật tốt.”
Long Phù Nguyệt không nghĩ hắn sẽ ghen với cả một con rùa, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Cũng biết không thể làm gì được. Đành mặc kệ hắn.
Mấy người liền cùng nhau đi xuống núi. Cổ Nhược liền dùng huyễn nhan thuật biến tất cả thành bộ dạng của dân bản xứ.
Đi bộ hơn một canh giờ, liền thấy phía xa xuất hiện một toà thành, trên cửa thành ghi mấy chữ rất to: Thành Vân Hà.
Mấy người có bộ dạng giống dân bản xứ, nên rất dễ dàng bọn họ trà trộn vào trong đám đông đi vào thành.
Thành Vân Hà thật ra rất không giống cái tên này.
Cả tòa thành được bao phủ bởi những cây màu phấn hồng, xa xa nhìn lại, sáng lạn như rang mây màu tím (Vân Hà), cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
Lúc này trời đã sắp tối, mặt trời đang từ từ lặn xuống.
Mọi người vì cần mua một ít đồ cho chuyến đi, cho nên quyết định nghỉ tạm trong thành một đêm, sáng mai xuất phát.
Mọi người tìm một nhà trọ, để thuê phòng.
Sau khi an bài mọi thứ xong, Phượng Thiên Vũ liền tới tìm Long Phù Nguyệt cùng đi mua đồ cho chuyến đi.
Long Phù Nguyệt cũng đang muốn đi xem phong cảnh thành Vân Hà này, nàng trời sinh tính thích náo nhiệt, liền đi theo Phượng Thiên Vũ.
Thành Vân Hà có chút phồn hoa, Long Phù Nguyệt nhìn cái gì cũng cảm thấy hiếu kì, nhìn thấy cái gì lạ cũng muốn mua. Dù sao đi cùng nàng là một ‘Con rùa vàng’ nên không sợ không có tiền trả.
Mua đồ gì đó chính là đơn giản mua đồ ăn cùng nước uống. Phượng Thiên Vũ mua rất nhiều đồ, sau đó bảo bọn họ đem trở về quán trọ.