Sau bữa cơm tối, Trần Hiểu My vốn định trở lại Dược Phong Cư tìm Hồ Phượng Nhi hỏi chuyện. Thế nhưng, cô nàng chưa kịp đi, đã thấy người tự mình tìm đến.
- Đúng là giữa chúng ta có thần giao cách cảm nha. Muội vừa định cùng mọi người đến tìm tỷ thì tỷ đã đến đây. Muội xem như trộm lười, đỡ đi một chuyến rồi.
Đón Hồ chưởng quầy vào phòng mình đặt trước. Trần Hiểu My hồ hởi mở lời.
- Không biết Trần cô nương tìm ta có việc gì a?
- Muội có nghe nói về đại hội Giao lưu tại Đan thành sắp tới.
Hồ Phượng Nhi nghe vậy thì kinh ngạc. Cô cũng tìm đến nhóm người của Trần Hiểu My vì chuyện này a.
Thật ra, sau khi đưa tiễn bọn họ ra khỏi Dược Phong Cư, không lâu sau, bà chủ quầy dược liệu là cô đã bắt đầu nghĩ đến việc nhờ bọn họ tương trợ. Nhưng mà còn e ngại người ta từ xa mới tới, mạo muội đề nghị dễ khiến họ hiểu lầm. Chính vì vậy mà cứ phải kéo dài cho đến lúc này.
Hồ Phượng Nhi ngẫm nghĩ một hồi, đem mọi chuyện sắp xếp rõ ràng, chầm chậm nói ra:
- Đại hội giao lưu của các dược sư tại Đan Thành cứ bốn năm sẽ tổ chức một lần. Nội dung chính chia ra ba vòng.
Vòng 1: So đấu thảo dược. Các đối thủ lần lượt chọn mười loại thảo dược bất kỳ đem ra so sánh. Người nào có nhiều thảo dược quý giá hơn thì xem như chiến thắng.
Tuy nói là đơn giản như vậy. Nhưng mà đa phần mọi người đều là cao thủ ở lĩnh vực này. Thảo dược mình có, người khác cũng có thể sở hữu tương tự. Muốn áp đảo hoàn toàn là chuyện rất khó khăn.
Vòng 2: Thi đấu tìm thảo dược tại Ngải Lâm. Ban tổ chức cho mỗi đội ba ngày thời gian. Chỉ cần trong thời gian này, mang ra được loại dược liệu theo như quy định thì chính là thông qua. Đội nào hoàn thành trong thời gian sớm nhất là đội chiến thắng.
Vòng 3 là thi điều chế dược liệu. Mỗi đội cử ra một dược sư làm thí sinh. Thí sinh của đội nào điều chế được loại dược liệu mới có công dụng tốt nhất trong thời gian hai canh giờ thì đội đó sẽ chiến thắng.
Nói tới đây, Hồ Phượng Nhi nhìn sang Trần Hiểu My đang chăm chú lắng nghe, giọng nói có chút e dè.
- Trần cô nương. Ta đến tìm cô cũng vì chuyện này. Nếu cô đã có hứng thú với giao lưu hội tại Đan Thành, ta cũng đành dày mặt mong cô hỗ trợ. Tất nhiên sẽ không để mọi người thiệt thòi. Không biết ý cô ra sao.
Trần Hiểu My không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hồ Phượng Nhi. Cô lúc này vẫn đang cau mày phân tích những thông tin vừa nhận được. Mãi một lúc sau, cô mới ngước lên nhìn nữ nhân áo tím trước mặt, giọng ôn hòa nói lên suy nghĩ của mình.
- Nhưng mà cơ cấu nhân sự của mỗi đội dự thi như thế nào? Yêu cầu cụ thể ra sao?
Bất giác, Hiểu My dùng ngôn ngữ của xã hội hiện đại. Nghe mấy từ Cơ cấu nhân sự khiến cho Hồ chưởng quầy suy ngẫm mãi vẫn không hiểu chính xác ý nghĩa của nó. Bèn dùng ánh mắt nhờ vả giải thích quăng trả lại cho chủ nhân của những cụm từ này.
- À, muội định hỏi là mỗi đội gồm có mấy thành viên, yêu cầu cụ thể với từng người là thế nào? Hồ tỷ tỷ có thể giải thích cụ thể hơn được hay không?
Trần Hiểu My thắc mắc vấn đề này, Hồ Phượng Nhi chẳng mấy ngạc nhiên.
Từ nào đến giờ, Giao lưu hội tại Đan Thành không hạn chế số đội đăng ký. Nhưng mà yêu cầu cũng khá sít sao.
Mỗi đội đầu tiên là phải được xác nhận đủ tư cách tham gia. Đó là phải có ít nhất một quầy dược liệu trên năm mươi năm kinh doanh trực tiếp bảo lãnh. Sau đó, mỗi đội ít nhất phải có hai thành viên có chứng nhận của Công hội Dược Sư. Những người còn lại có thể là hộ vệ, kiếm sĩ … Nhưng bắt buộc, nhân số mỗi đội không vượt quá bảy thành viên thi đấu mỗi kỳ.
Chỗ tôi may mắn có được hai dược sư đạt yêu cầu. Dược Phong Cư đến nay cũng được trăm năm. Nay, muốn mời Trần cô nương và người của mình cùng gia nhập. Tôi tin chắc thực lực của mình không quá kém trong những trận thi đấu hôm nay.
Ra vậy!
Trần Hiểu My cân nhắc chuyện này, thấy rằng cũng đơn giản, không thể làm khó đoàn người của cô. Tuy nhiên, vì muốn tôn trọng bọn người A Thủy, Hiểu My chắc chắn sẽ không vội vã nhận lời.
- Chuyện này, tôi sẽ trao đổi với những người còn lại. Sau đó nhất định cho Hồ tỷ đây một câu trả lời.
- Phải phải. Nên như vậy. Nên như vậy. - Hồ Phượng Nhi vội vã nói. – Mặt khác, nghe nói phần thưởng lần này vô cùng quý trọng. Đội chiến thắng ngoài được miễn thuế bốn năm, ngoài ra, còn có thể đại diện toàn bộ Đan Thành tham dự giải thi đấu chung kết cả Việt Quốc.
Vô địch vòng thi đấu toàn quốc thì ngoại trừ khen thưởng bảo vật, vàng bạc, châu báu… các thứ. Còn có thể được Quang Minh Thánh Điện chọn trúng, trở thành khách khanh trưởng lão của bọn họ. Được cung phụng đủ đầy, địa vị hết sức cao.
Phụt!
Hiểu My đang uống ngụm trà, nghe Hồ Phượng Nhi nói như vậy, không nén nổi, phun vọt ra ngoài.
Không phải trùng hợp vậy chứ. Vừa đến đại lục Phong Linh không bao lâu thì đã nghe thấy tung tích của đám người Quang Minh Thánh Điện. Nếu vậy thì cơ hội này không thể không nắm. Dù sao, Hồ chưởng quầy cũng có lòng cầu trợ. Bản thân cô thì cần có lý do chính đáng để tiếp cận Quang Minh Thánh Điện. Xem như đôi bên nhất cử lưỡng tiện còn gì.
Mặc dù trong lòng rung động thật nhiều. Nhưng mà ngoài mặt thì Hiểu My vẫn chẳng hề tỏ ra một chút xíu sốt ruột. Đôi tay ngọc của cô nâng lên chung trà, khẽ đưa lên miệng nhấp một ngụm. Sau mới nhìn sang Hồ Phượng Nhi đang có chút khẩn trương trước mặt, lơ đễnh hỏi?
- Quang Minh Thánh Điện. Đó là nơi nào?
- Quang Minh Thánh Điện, còn gọi tắt là Thánh Điện – là một trong ba môn phái lớn nhất tại đại lục Phong Linh. Tổng đàn của bọn họ ngự tại đỉnh Thánh Sơn. Đây là khu vực độc lập, không phụ thuộc vào Việt Quốc hay bất kì quốc gia nào.
Khẩu hiệu của bọn họ là diệt ác, trừ gian, cứu rỗi người hiền. Hành động tuy có chút khoa trương, màu mè. Nhưng thật sự là Thánh Điện luôn làm thep phương châm như vậy. Uy tính tại đại lục Phong Linh tăng lên rất nhiều, được các quốc vương ngưỡng vọng, người người tôn sùng, ao ước noi theo.
Thông qua giao lưu hội tổ chức định kỳ. Cách bốn năm, Thánh Điện lại chọn lựa đệ tử một lần. Đó đều là những hạt giống tốt, nhưng tương lai phát triển thế nào? Còn cần phải để bọn họ lựa chọn. Có thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào bản thân của mỗi cá nhân.
Hiểu My nghe Hồ Phượng Nhi giới thiệu rõ ràng như vậy, cô thấy cơ hội để Lữ Tuấn khôi phục đã xuất hiện, xác xuất thành công lại lớn vô cùng.
Vì thế, mỗ nữ trò chuyện thêm đôi lời rồi đứng dậy, đưa tiễn Hồ chưởng quầy xin phép cáo từ, rời đi.
Sau đó, Trần Hiểu My đi tìm bọn A Thủy, nói ra quyết định của bản thân. Dĩ nhiên họ không cần suy nghĩ trước sau, lấy cô làm đầu, tất cả nghe theo cô mà hành động.
Hai hôm sau.
Giao lưu hội của các dược sư tại Đan Thành chính thức mở ra. Nơi tổ chức là một tòa lầu rất lớn. Trên nhãn đề to ba chữ: Đấu Thiên Các.
Hiểu My nhìn thấy cái tên này, mém chút cười bò ra. Bởi lẽ, nó khiến cho cô nhớ đến các đấu trường lớn của kiếm sĩ hoặc những kẻ tu tiên. Nếu không phải do Hồ Phượng Nhi nhất nhất kéo tay dẫn vào, chỉ dẫn cặn kẽ trước sau, mỗ nữ nhân đã nghĩ mình đi lạc. Nào giờ, dược sư đa phần đều khiêm tốn. Nhưng mà tòa lâu này lại có một cái tên oai phong như thế, không biết họ có sợ bị trời hạnh hạ không ha?
-------
PS: Sau khi UP chương này, ta sẽ được tăng cấp lên Level 1: Vì thế, xin dành tặng độc giả vài sáng tác. Xem như chúc mừng a.
Lỡ Hẹn
Ta gặp nhau trong muộn màng
Khi hai cuộc đời đều lỡ bước sang ngang
Ta gặp nhau trong vội vàng
Khi bóng tối phủ trời…
Ngày chẳng còn ánh sáng…
Ta gặp nhau khi phôi pha ngày tháng
Cho sự đợi chờ hóa nỗi nhớ mênh mang
Ta gặp nhau giữa lầm lỡ trái ngang
Để xót xa khi trái tim cùng lỗi nhịp.
Ngày mai…
Mỗi trang đời viết tiếp
Sẽ có những nụ cười khỏa lấp yêu thương
Có những niềm đau cho một kiếp vô thường
Và những giấc mơ nhạt nhòa vào sương khói.
Ta gặp nhau giữa trần đời tội lỗi
Chỉ để nhìn nhau...
Rồi thầm lặng xa rời...
Đêm ngập tràn giọt nước mắt chơi vơi
Gọi khẽ người ơi...
Hai nữa đời lỡ hẹn!
...............................................................................................................................
TÌNH MƯA
Bước xuống đường trời làm mưa ướt áo
Chân gầy gò bước thấp bước cao
Đường còn dài mà chẳng vội bước mau
Mặc nước cuốn trôi đời lắm lem nhiều bụi.
Hỏi đá xanh rêu ta giờ bao tuổi?
Tháng năm ơi ta mấy nỗi đoạn trường?
Cuộc tình nào xa lắm vẫn vấn vương
Vẫn nhói trong tim những chiều mưa nhòa nhạt.
Giữa màn mưa mảnh hồn nào vụn nát
Chìm trong mưa ký ức của nụ cười
Lòng ngập tràn một khoảng trống chơi vơi
Môi mắt lả lơi tái tê chiều mưa phủ.
Đắng cay ơi biết bao giờ cho đủ
Vẫn cháy yêu thương nhưng tình cũ mất rồi
Đau xót đong đầy lại đau xót mà thôi
Nước mắt mặn môi, nẻo về mưa khuất lối.
Ái ân xưa giờ lạc vào bóng tối
Tình lên ngôi chưa kịp đã nhanh trôi
Giữa trần đời ta vẫn mãi đơn côi
Mưa cứ nhanh rơi cho đời thôi lem luốt bụi.
Câu ca xưa nặng lòng bao hờn tủi
Ai hiểu cho mình, đau biết mấy - Tình Mưa!