Tuy nhiên, vì nhân số khá nhiều, lại không có ý định ở lại nơi này, cho nên Hiểu My cùng Hạ Lan Nhật sắp xếp đoàn người của mình ở bên ngoài thành trì. Chỉ có Khúc Văn và Lạc Vô Trần vào thành tìm bọn người Lữ Tuấn, Lãnh Nguyệt.
Hai hôm sau. Toàn thể mọi người đều tập trung đầy đủ. Thất Vỹ Thiên Hồ cũng đã trở lại. Tất cả những người trong gia tộc của Lộc Nhĩ Khang, gia tộc của Liên Vũ được sự hỗ trợ của Lữ Tuấn, Lãnh Nguyệt cùng Trần Trường An đã chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Họ nhanh chóng hòa hợp với Mai Gia, Hoài Gia. Chưa đến vài canh giờ đã trở nên thân thiết như thể quen biết từ lâu.
- Bọn họ ở chung không tệ. – Hiểu My cười hì hì nói.
- Phải. Hi vọng giúp cho những người xa lạ có thể xích lại gần nhau. Họ như thế, tốt lắm.
Lữ Tuấn khẽ vuốt một sợi tóc mai bay lất phất trước mặt Hiểu My, nhẹ nhàng lên tiếng. Hiểu My nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt dịu dàng của anh, bất giác đỏ mặt. Cô vội vã lảng sang chuyện khác:
- Làm thế nào để đưa bọn họ ra khỏi địa ngục Thâm Uyên bây giờ?
- Huynh đã nghiên cứu được một trận pháp có thể bảo vệ được tất cả mọi người bên trong. Chỉ cần những người đứng tại mắt trận di chuyển, cả trận pháp có thể di chuyển theo.
- Đệ và phụ thân cũng tranh thủ thời gian này luyện thêm rất nhiều đan dược hỗ trợ. Cũng đã phát cho tất cả mọi người.
Trần Trường An đi tới, đặt vào tay Hiểu My mấy bình bạch ngọc, tự tin lên tiếng. Phần đan dược này là hắn cùng phụ thân hội ý, trao đổi mà luyện chế thành công. Tác dụng tốt hơn mớ đan dược dùng để xông vào địa ngục Thâm Uyên trước đây rất nhiều lần.
Hiểu My quan sát trận thế phe mình một lần. Sau bắt đầu lục tung giới chỉ không gian, mang tất cả tinh thạch, tinh hạch còn lại giao cho nhị sư huynh bày trận.
Người bên bốn đại gia tộc thấy vậy cũng tự giác góp phần.
Chẳng bao lâu, trước mặt Lữ Tuấn, một ngọn núi tinh hạch đã xuất hiện. Hắn thu tất cả vào giới chỉ của mình. Đoàn người bắt đầu di chuyển đến cửa ra.
Mấy canh giờ sau, bọn họ đã đối diện với một lỗ hổng không gian cuồn cuộn tử khí màu đen vô cùng to lớn. Lữ Tuấn ra hiệu cho mọi người dừng lại. Kế tiếp, trong khi mọi người phục dụng đan dược, hắn bắt đầu bày trận. Một cơn mưa tinh thạch từ giới chỉ không gian xuất ra ào ào.
Vì đây là trận pháp di động, cho nên, mắt trận phải do mấy người Hiểu My tự mình trấn giữ. Nhìn sơ qua, trận đồ này có hình dạng ngôi sao năm cánh. Phần không gian chính giữa của ngôi sao là vị trí bảo vệ dành cho người của bốn gia tộc. Năm đỉnh nhọn là vị trí của Lạc Vô Trần, Hạ Lan Nhật, Lãnh Nguyệt, Lữ Tuấn, Khúc Văn. Giao điểm của những đoạn thẳng tạo thành ngôi sao là do Thất Vỹ Thiên Hồ, Lộc Phá Thiên cùng mấy vị cao thủ khác đảm nhiệm.
Hiểu My đứng tại tâm trận, nhiệm vụ của cô là dùng Thanh Liên Thần Hỏa phủ lên toàn bộ đại trận, đảm bảo cho đại trận có thể bình yên tiến qua bức tường tử khí của cổng địa ngục. Đây là nhiệm vụ quan trọng và hết sức lớn lao a.
Khi mọi người đều vào vị trí của mình. Lữ Tuấn lớn tiếng ra lệnh. Ngôi sao năm cánh được bao phủ bởi Thanh Liên Thần Hỏa cứ thế tiến lên. Từng chút từng chút một, xuyên qua bức tường tử khí màu đen. Trên mặt mỗi người đều là sự nghiêm túc, hết sức tập trung. Ngoại trừ tiếng bước chân và tiếng hô của nhị sư huynh, cả không gian chỉ còn lại thanh âm của gió và những luồng khí chuyển động phát ra âm thanh vù vù như tiếng máy bay trực thăng cất cánh trên đồng cỏ buổi chiều tà.
Dưới sự khẩn trương cao độ, đỉnh của đại trận đã bình yên qua tới bên kia. Lãnh Nguyệt nhìn thấy rừng rậm quen thuộc của sơn mạch Ma Lâm trong lòng càng thêm cố gắng, tập trung, sợ bản thân một phút lơ là mà ảnh hưởng tới những người phía sau. Lữ Tuấn cũng vậy.
Mặc dù cho đến lúc này, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Nhưng mà nhị sư huynh cứ cảm thấy trong lòng lo lắng, bất an. Cứ như sắp có chuyện quan trọng xảy ra. Hắn lại không thể phân tâm, đành cố hết sức lèo lái thế trận của mình xuyên qua cánh cổng.
Dưới sự cố gắng của tất cả. Ngôi sao màu xanh biếc cũng đã an toàn xuất hiện tại Ma Lâm Sơn Mạch. Mọi người mừng rỡ, hoan hỉ chúc mừng. Lữ Tuấn nhẹ nhõm thở phào. Mấy người Lạc Vô Trần cũng nhìn nhau mỉm cười. Chuyến đi đến địa ngục Thâm Uyên lần này, cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp.
Hiểu My nhìn sự vui vẻ hiện lên trên từng gương mặt, cảm thấy tất cả những công sức, cố gắng bỏ ra vô cùng xứng đáng. Giọng nói của cô như chuông bạc, thánh thót vang lên:
- Chúc mừng mọi người đã đến với Huyền Thiên đại lục.
Trường An đứng kề đó, vừa định quay sang nói với tỷ tỷ vài câu thì gương mặt tuyệt sắc lập tức tái xanh. Hắn hốt hoảng la lên:
- Tỷ tỷ, cẩn thận!
Hiểu My giật mình, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cánh cửa địa ngục sau lưng bỗng dưng sụp đổ. Một vầng sáng trắng thình lình xuất hiện, bao trùm lấy Hiểu My.
Mọi người kinh hãi nhìn cảnh tượng đang diễn ra. Mấy người Lữ Tuấn nhanh chóng lao lên. Nhưng thứ mà bọn hắn chụp được chỉ là một khoảng hư không. Hiểu My đã biến mất cùng vầng sáng chói lòa. Mặt đất còn lại một miếng ngọc bội phỉ thúy màu xanh hình bán nguyệt.
Một tràng tiếng hét thương tâm liệt phế chấn động cả núi rừng.
Ít lâu sau, từ hướng cổng vào Ma Lâm sơn mạch, vài bóng người nhanh chóng đuổi tới. Đi đầu là một nam tử bạch y, tóc trắng, gương mặt tuyệt mỹ với một chữ vương trên trán màu vàng kim. Phía sau hắn là Kim Phượng và Tử Quân. Ba vị thần thú thượng cổ vừa trở lại từ bờ Bắc Huyền Hải. Tuy nhiên, khi họ đuổi tới đây, mọi việc dường như đã muộn. Haiz.
……………………………………………………………………..
Lúc Hiểu My tỉnh lại, đã thấy bản thân xuất hiện bên dưới một vách đá. Trên đỉnh đầu, bầu trời xanh biếc, vời vợi xa xăm. Mấy tán cây lấp loáng, phản xạ những chùm ánh sáng chiếu xuống từ trên cao. Thỉnh thoảng lại rung lên khi gió lướt qua. Âm thanh rì rào khiến cho tâm hồn người nhẹ nhàng, bình yên trở lại.
Mỗ nữ chống tay ngồi lại, xoa xoa cái trán đau nhức, cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra.
Đáng tiếc, có lẽ do cú ngã quá mạnh, trong đầu ngoại trừ vài hình ảnh mờ ảo thì cũng chỉ là một mảnh hư vô. Tệ hại nhất, cô còn chẳng nhớ nỗi mình là ai. Cảm giác này chỉ có thể hình dung bằng một cụm từ: “ cực kỳ tồi tệ”.
Mỗ nữ từ bỏ việc cố gắng nhớ lại mọi thứ, tập trung quan sát bản thân. Trên người là một bộ váy áo bạch y phiêu diêu, bồng bềnh như mây. Tay áo rộng có viền những sợi chỉ kim tuyến màu xanh. Mặc dù đôi chỗ bị bùn đất lắm lem nhưng lại không có một vết rách nào. Chất liệu này đúng là tốt ngoài sức tưởng tượng.
Mỗ nữ xòe tay ra. Trên ngón trỏ là một chiếc nhẫn bằng loại đá trong suốt, màu hồng vô cùng xinh đẹp. Cổ tay bên trái là một chiếc vòng đá ngũ sắc bóng bẩy như ngọc, cổ tay bên phải là một chiếc vòng bạch ngọc hình dạng tiểu xà. Nhìn thật kỹ, trên trán tiểu xà còn có dấu hắn hình một mặt trăng nho nhỏ, sống động và khả ái phi thường.
Dù trí nhớ tạm thời không khôi phục, nhưng mà bản thân mỗ nữ biết, tất cả những thứ trên người cô hiện tại đều là vật chí bảo, chí thân. Cô lắc đầu, tự mình an ủi.
- Rời khỏi đây rồi hẵng tính a.
Dứt lời, cô nàng bắt đầu tìm đường ra.
Con đường bên dưới vách đá này có lẽ vẫn có người thường xuyên qua lại. Cỏ dại hai bên đều có nề nếp chứ chẳng phải mọc vô tổ chức, tràn lan. Thỉnh thoảng, còn có vài bụi hoa tim tím chen giữa những khóm lá mướt xanh. Cánh hoa hình tim, xoay vòng thật đẹp.
Cô nàng ngắt lấy một chùm hoa, cài lên búi tóc của mình. Cảm giác tốt hơn một chút. Dù không ai ngắm, nhưng phụ nữ lúc nào cũng phải biết quan tâm, chăm chút cho bản thân. Đây là châm ngôn sống của cô. Dù thất thế sa cơ thì thói quen sinh hoạt vẫn cứ duy trì như một phản xạ tự nhiên mà không cần mài giũa. (Tỷ tỷ quả nhiên lợi hại).
Đi được hai canh giờ, cô nàng đã hoàn toàn ra khỏi phạm vi vách đá. Xa xa trước mắt là một thôn xóm nhỏ. Dưới ánh hoàng hôn, khói bếp lượn lờ.
Trước thôn, một dòng suối uốn mình chạy qua. Khoảng cách hai bờ khá xa. Nước suối chảy xiết, thỉnh thoảng, bọt trắng văng lên, ướt nhẹp một mảng cỏ gần bờ.
Hiểu My dùng tay, vốc nước rửa mặt. Tút tát lại ngoại hình một chút. Sau đó, cô nàng bắt đầu đi dọc theo con suối. Muốn vào thôn thì phải tìm một vị trí hẹp để lội qua. Đây là suy nghĩ của đại đa số thường nhân. Mà tình trạng của Hiểu My lúc này chẳng khác nào bọn họ.
Tuy nhiên, khi đi được một đoạn, bỗng nhiên, Hiểu My nghe được tiếng kêu cứu của một đứa trẻ. Theo hướng đó nhìn qua, mỗ nữ nhìn thấy một bé trai bảy tám tuổi đang bì bõm lặng ngụp giữa dòng. Nó dùng hết sức ôm chặt lấy cái chậu gỗ dùng để giặt đồ. Dòng nước ào ào chảy, cuốn nó mỗi lúc mỗi xa. Tiếng kêu cứu yếu dần rồi lạc vào giữa những thanh âm của dòng nước khi hoàng hôn sắp tắt.
Hiểu My hốt hoảng, vội vã nhún người. Cả cơ thể bay lên, đuổi theo bóng dáng nhỏ bé. Lúc tới gần nó, cô giơ tay ra, tóm lấy cổ áo thằng nhóc nhấc cao.
Tiếp theo, mỗ nữ khẽ lộn một vòng, cả người đã đáp xuống mặt đất bên kia thôn. Bộ váy trắng trên người vẫn khô ráo, bồng bềnh như mây hạ.
Hiểu My sững sờ vì cảm giác quen thuộc vừa rồi.
Đứa bé được cứu kịp thời, sau một hồi thì đã khôi phục được ý thức và thể lực của mình. Nó ngước cặp mắt trong suốt, nhìn người vừa cứu mình. Bộ dáng thẫn thở của Hiểu My lúc này trong ấn tượng của nó chính là lạnh nhạt, không vướng khói bụi phàm trần. Nó nhảy chồm lên, dập đầu kích động.
- Đa tạ thần tiên tỷ tỷ cứu mạng.