Cũng là Pháp Viễn bên cạnh lên tiếng giải thích.
- Trong người nữ thí chủ bây giờ đã hòa nhập Phật Âm vào trong máu huyết, xương tủy. Nếu như Nam Hạ Quốc xây dựng đền thờ. Tín ngưỡng của dân chúng càng dồi dào, đối với thí chủ càng có lợi. Đây là chuyện tốt a.
- Nhưng mà, ta không phải là cư dân của Thương Lan Đại Lục. Nếu mọi chuyện thuận lợi, ra sẽ sớm rời khỏi nơi này.
Hiểu My thật thà nói ra suy nghĩ của mình.
Thiên Vũ nhìn Pháp Viễn, giải thích thêm:
- Cô ấy lo lắng sẽ không làm tròn trách nhiệm của mình. Giả sử dân chúng cam nguyện đến thắp hương rồi nguyện cầu. Nhưng mà, vị thượng tiên mà họ đặt nhiều hi vọng lại không thể nào nghe được… không có bất cứ trợ giúp gì. Như vậy, có phải là lừa đảo hay không?
- Đúng đúng. Ta chính là suy nghĩ như vậy đấy. Hơn nữa, ta còn sống sờ sờ ở đây, nhưng lại được người khác đốt nhang, chuyện này có hơi kỳ lạ a.
Lời nói của Thiên Vũ và Hiểu My làm cho Pháp Viễn lẫn Nam Hạ đế và Hoàng Đình Chi á khẩu. Dường như bọn họ có chút nóng vội rồi. Ngượng ngùng a.
Bách Lý Tà nhìn thấy sự rối rắm trong mắt họ, không nén được thú vị, nhẹ nhàng thốt lên.
- Ha ha. Nếu Nam Hạ Quốc muốn dựng tượng, xây miếu thờ cho nàng ấy, cũng không phải là không thể?
- Hả, ý của ngài là…
Nam Hạ đến kích động nhìn Bách Lý Tà. Chờ đợi một lời giải thích, hay nói đúng hơn là một sự hứa hẹn của thượng tiên.
Bách Lý Tà khôi phục lại vẻ cười đùa khi nãy, gương mặt băng lãnh nghiêm lại. Giọng nói nhàn nhạt nhưng rất đáng tin.
- Nam Hạ đế, ngài có thể cho người họa tranh, đúc tượng của Hiểu My. Cũng có thể cho thuyết thư lan truyền những câu chuyện về nàng. Nhưng mà chuyện lập đền thờ, thu thập tín ngưỡng của dân chúng, tất cả những chuyện này không phải bây giờ. Ít nhất, phải ba mươi năm sau mới được.
Nam Hạ Đến không hiểu lắm. Nhưng mà Pháp Viễn có thể lờ mờ đoán ra. Còn Thiên Vũ và Hiểu My là người trong cuộc. Dĩ nhiên rất rõ ràng.
Đúng vậy, đợi nàng khôi phục ký ức cùng một thân tu vi của Hoan Hỉ Thần. Những chuyện như thế không phải là đơn giản. Nhất là có một Lang Vương Bách Lý Tà – người sở hữu thuộc tính Không gian bên cạnh.
- Dục tốc bất đạt. Mô phật. Đa tạ thí chủ đã chỉ điểm cho Nam Hạ Quốc.
Pháp Viễn nhìn mấy người Hiểu My, sâu sắc nói.
Hoàng Đình Chi: “Thượng tiên, ngài không ở lại Nam Hạ quốc hay sao”?
- Ha ha. Mục tiêu của ta là du ngoạn khắp đại lục này rồi tìm đường trở lại quê hương của mình. Sắp tới ta còn muốn đến Bắc Việt Quốc xem thử hai nơi mà Thương Ngạo Long đã nói nữa.
Nam Hạ đế và Thương Ngạo Long nhìn nhau…
Hiểu My rót trà cho họ.
- Các vị uống thêm ly trà. Đường xuống núi gian nan vất vả lắm a.
- Mô phật. Đa tạ thí chủ.
Pháp Viễn tự nhiên uống cạn chung trà của mình. Sau đó đứng lên, chấp tay nói lời từ biệt.
- Trụ trì đi thong thả.
Hiểu My cũng chấp tay đúng kiểu Phật Tử từ biệt.
Nam Hạ Đế và Hoàng Đình Chi thấy vậy cũng vội vã đứng dậy cáo từ.
Hiểu My cười cười. Lấy một chùm linh quả màu vàng trên bàn đưa cho Hoàng Đình Chi.
- Hoàng tướng quân. Ngài giữ ít trái cây. Đường xuống núi khó đi. Mọi người cùng nhau giải khát a.
Nam Hạ Đế đen mặt. Hoàng Đình Chi thì hớn hở nhận lấy, rối rít cảm ơn. Sau đó, bóng dáng của ba người bọn họ cũng dần khuất xa.
Thiên Vũ khẽ vuốt một sợi tóc bên tai của nữ nhân bên cạnh. Giọng nói rất đỗi ôn nhu khẽ cất lên.
- Nàng muốn khi nào khởi hành?
- Hẹn ngày chi bằng bây giờ. – Hiểu My lý lắc đáp. Sau đó, cô ngước mắt, nhìn cây đại thụ trên đầu của mình. – Tiểu Huyễn. Đi thôi.
Trong chớp mắt, Tiểu Huyễn đã hóa về nhân dạng với bộ dáng khả ái, xinh đẹp. Nhóc con chạy đến, nắm cánh tay của Hiểu My lắc lắc. Thân mật vô cùng.
Hai quân thần Nam Hạ đế và Hoàng Đình Chi cùng Pháp Viễn Đại Sư vất vả leo xuống tới Hộ Quốc Tự. Mồ hôi trên trán nhễ nhại, manh áo sau lưng ướt đẫm, dán vào da.
Hoàng Đình Chi giao chùm linh quả màu vàng nhạt lên tay của mình cho Nam Hạ Đế.
Đế Vương thấy trọng thần biết thức thời như thế thì híp mắt cười. Cho Thái giám cận thân nhận lấy, cất vào hộp ngọc. Trước đó cũng không quên thưởng cho Hoàng Đình Chi Và Pháp Viễn mỗi người hai quả.
Haiz. Một chùm quả chín mọng cũng chỉ có mười trái. Lần này là Nam Hạ Đế xem như hào phóng phi thường.
Tiếp theo, Nam Hạ đế cho gọi những trọng thần cùng đồng hành đến Tiên Sơn lần này còn đang chờ ở chùa Hộ Quốc vào yết kiến.
Quốc Sư, Thừa Tướng, Lễ Bộ Thượng Thư nhanh chóng xuất hiện.
Nam Hạ Đế hạ lệnh cho họa họa tranh và đúc tượng của Nữ thần.
Quốc Sư vuốt hàm râu trắng dài tới ngực, nhìn đế vương, hơi khom người hỏi:
- Bệ hạ, chúng ta nên họa tranh, đúc tượng thượng tiên ấy như thế nào? Nghe nói bên cạnh nàng ấy khi thì Thiên hổ, lúc lại là quả cầu lông trắng. Hôm nay bệ hạ lại thấy hai mỹ nam. Chuyện này, phải hỏi kỹ mới được à nha.
Quốc sư lên tiếng, Thừa Tướng và Lễ bộ thượng thư cũng nêu ra ý kiến của mình. Lễ Bộ thượng thư thì cho rằng, nên họa tranh, đúc tượng cho ba người. Thừa Tướng thì lại bảo như thế quá tầm thường, tốt nhất là sử dụng hình ảnh nữ thần và thiên hổ.
…
Người nào người nấy lý lẽ hùng hồn.
Nam Hạ Đế cảm giác như ruồi nhặng vo ve bên tai. Rất bực mình, gọi Hoàng Đình Chi quay ngược lại đỉnh Tiên Sơn hỏi ý thượng tiên lần nữa.
Thật đúng là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Hoàng Đình Chi rõ ràng là nằm cũng trúng đạn. Nhưng mà hắn không dám từ chối. Đứng dậy, lĩnh ý ra đi.
Cũng may là trong tay còn linh quả. Hoàng Tướng Quân không kịp suy nghĩ, lấy ra một quả ăn ngay tại chỗ. Cảm giác cả người tràn đầy tinh lực, tinh thần thoải mái, lâng lâng.
Hoàng Đình Chi dùng hết sức bình sinh của mình chạy lên đỉnh núi. Nhưng mà cũng phải mất hết một canh giờ mới tới nơi. Chỉ là, khi đối diện với đỉnh núi vắng hoe, trong lòng chợt thất lạc.
Nào đâu đại thụ đầy hoa lung linh lá bạc. Nào đâu tiểu đình trang nhã lụa trắng phất phơ. Tất cả chỉ là một khoảng trống không, ồ ồ tiếng gió.
Hoàng Đình Chi buồn bã quay lại, bẩm báo với Nam Hạ Đế.
Khắp cả khách phòng vang lên tiếng thở dài.
Cuối cùng, Nam Hạ Đế đành hạ lệnh cho quan Lễ Bộ, họa tranh thượng tiên lần lượt với Bạch Hổ, thú sủng và hai vị siêu cấp mỹ nam. Riêng trên đỉnh Tiên Sơn, phải dùng loại đá quý màu trắng, điêu khắc tượng nữ thần, tay cầm trường cô, ngồi trên lưng Thiên Hổ
Phút cuối cùng, Pháp Viễn trụ trì còn cho người tới báo. Trên đỉnh núi, bên cạnh Thiên Hổ nhớ cho tạc tượng một con sói trắng thật lớn, uy phong lẫm lẫm.
Nam Hạ Đế vốn rất tin tưởng vị trụ trì Hộ Quốc Tự này, liền cho người làm theo.
Công trình vĩ đại trên đỉnh Tiên Sơn được chuẩn bị và hoàn thành trong hai năm. Sau đó, trở thành thắng cảnh mới của đế quốc Nam Hạ, vang danh trên toàn bộ Thương Lan đại lục.
Dĩ nhiên, đây là những chuyện xảy ra sau này.
………………………………………………………………………………..
Nhóm người của Hiểu My sau khi rời khỏi đỉnh Tiên Sơn thì một đường bay về phía Bắc.
Thỉnh thoảng, trong hành trình của họ cũng xuất hiện một vài điểm dừng chân. Chủ yếu là rừng rậm, sông sâu và các thành trì đông đúc.
Bách Lý Tà lấy lại được tự do sau mấy ngàn năm thì trong lòng vui sướng. Vẻ mặt hớn hở, lúc nào cũng duy trì nụ cười tươi roi rói trên môi.
Tiểu Huyễn thì khỏi nói rồi. Y hệt Hiểu My. Mỗi lúc vào rừng là chạy tới chạy lui, tìm tài nguyên. Bọn họ sử dụng chiến dịch lấy ngắn nuôi dài, thân đậu nấu đậu. Dùng tài nguyên trên đại lục Thương Lan này để duy trì cuộc sống “sang chảnh” khi còn đi lại nơi đây.
- Bách Lý huynh, mấy loại tinh thạch trân quý mà huynh nói đó, có manh mối gì hay không? Chúng ta cứ loạn tìm thế này khác nào mò kim đáy bể a.
- Tinh Thần thạch, Dưỡng Hồn Thạch, Hóa Hình Thạch đều là những thứ thai nghén bởi linh khí đất trời trong mấy vạn năm mới hình thành. Vì thế, những nơi mà chúng xuất hiện, nhất định khác biệt. Chúng ta cứ theo hướng này mà tìm thôi.
Bách Lý Tà nghe câu hỏi của Hiểu My thì tùy tiện trả lời. bộ dáng cà lơ phất phơ, hoàn toàn khác xa với hình tượng trong ký ức của Thiên Vũ.
Vị thần thú Bạch Hổ đi bên cạnh bọn họ, trong lòng tự dưng thấy chua chua. Vốn dĩ tìm mọi thủ đoạn mới có thể riêng một mình đồng hành với Hiểu My. Dè đâu, nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim. Cái tên Lang Vương này, nhiều năm không gặp giờ tiến bộ đến độ mặt dày vô đối a. Đang lặng thầm ăn giấm của hai người Hiểu My thì Thiên Vũ nghe được thanh âm réo rắt của mỗ nữ nào đó.
- Ha ha. Nói vậy thì chuyến đi lần này đến Bắc Việt Quốc của chúng ta đầy hi vọng nha. Thương Ngạo Long nói, hồ nước này sâu không thấy đáy, bán kính tới mấy ngàn trượng. Nước hồ lại thuần một màu đen, không có bất cứ sinh vật nào sống bên trong. Vậy, khả năng chúng ta đào được báu vật là rất lớn.
- Đúng đúng. Thương nguyên soái còn nói, ở biên giới phía Bắc giáp với Ngô Quốc, còn có một sơn cốc kỳ lạ nữa. Biết đâu cũng có thể xuất hiện yêu thụ giống muội đây.
Tiểu Huyễn nhanh nhảu nói. Bởi vì chuyến đi đến Nam Hạ Quốc, bọn họ cứu được Bách Lý Tà. Vì thế, lần này đến Bắc Việt Quốc, trong lòng cũng đặc biệt trông mong.
Biết đâu, vận may sẽ kéo đến ùn ùn thì sao nhỉ?