- A Thủy. Huynh nghĩ xem, ta nên chuẩn bị lễ vật gì để tặng cho họ?
- Tùy ý là được. Dù sao những thứ trong tay muội đều không phải vật thường. Chọn thứ nào hữu dụng mà không quá khoa trương là được rồi.
- Ờ há. Vậy muội chuẩn bị ít dược liệu và vài viên đan dược vậy. Họ có lẽ sẽ thích các loại đan dược trị thương, cầm máu, giải độc và kéo dài tuổi thọ. À, còn cả đan dược dưỡng dung nữa. Ha ha ha. Chỉ cần là phụ nữ, chắc hẳn sẽ không tránh khỏi mơ ước duy trì vẻ thanh xuân vĩnh viễn. Nương của Hồ Phượng Nhi và tỷ ấy cũng không ngoại lệ.
Hiểu My hớn hở, một hơi lưu loát nói ra ý định của mình. A Thủy nhàn nhã theo sau, khóe miệng vẽ lên một nét cười, ánh mắt cưng chiều không hề dấu che. Dù sao ai đó cũng hưng phấn quên cả quay đầu. Hắn có dịp thể hiện tâm ý của mình một cách dễ dàng, trọn vẹn.
Hiểu My đợi A Thủy bước vào phòng rồi mới xoay người, khép cửa chính, hạ luôn cửa sổ. Nét mặt có chút gian tà tựa người làm chuyện xấu, làm cho nam tử bên cạnh vừa sung sướng, lại ngại ngùng, hai vành tai ửng đỏ cả lên. (Ặc. Ai mới là người đầu óc đen tối vậy ta?).
Hiểu My triệu hồi đồ vật từ giới chỉ không gian, la liệt bày lên bàn bát tiên đặt trong khách phòng. Ưu điểm nổi bật nhất của Mộng Phong Cư là tại những căn phòng “Vip”, ngoài phòng ngủ, luôn có một khách phòng nhỏ kèm theo đủ loại tranh treo tường, bàn ghế, bình phong…
Hai người chọn tới chọn lui một hồi cũng kha khá thứ. Mỗ nữ chợt nhớ tới Hầu Nhi Tửu lấy ở chỗ của Hắc Viên tộc, có thứ này, mọi chuyện đều được giải quyết. Dù sao mọi nam nhân trên đời này, sở thích cũng giống nhau a.
Sau khi chuẩn bị thõa đáng, Trần Hiểu My đuổi A Thủy ra ngoài. Mỗ nữ nhân thay một bộ trang phụ sang trọng để chuẩn bị đi gặp phụ thân của đồ đệ. Vai vế ngang hàng nên dù tính tình thoải mái thế nào cũng không thể làm mất đi ấn tượng của mọi người trong lần gặp gỡ đầu tiên.
……………………………………………………………………..
Hai khắc sau.
Đại viện của Hồ Gia tại khu vực phía đông.
Trong thư phòng rộng lớn. Một nam tử trung niên ngồi sau chiếc bàn dài, tay cầm bút lông không ngừng di chuyển trên một trang sách. Bộ dạng tập trung chuyên chú. Chốc chốc, lại giơ tay lên miệng, hù hụ vài tiếng ho khan.
Nam tử này đích thị là Hồ Khả - phụ thân của hai tỷ đệ Hồ Hoài An. Mặc dù hắn chỉ độ tuổi trên dưới năm mươi, nhưng mà tuổi trẻ gian nan, bình thường lại lao tâm quá độ nên tóc đã hoa râm. Đôi mắt tinh anh nhuốm màu mỏi mệt.
Nhấp một ngụm trà nóng cho nhuận giọng. Chưa kịp đặt bát xuống, đã thấy một gã sai vặt hớt hãi chạy vào, cung kính khom người trình báo:
- Thưa lão gia. Ngoài đại môn có một cô nương tự xưng là Trần Hiểu My, xin vào diện kiến.
Hồ Khả vừa nghe nhắc ba chữ Trần Hiểu My đã vội vã đứng lên. Qua lời của nhi nữ, nhi tử. Hắn dĩ nhiên biết cô nương này là ai. Vì thế, lập tức gấp sách, gác bút, bỏ hết mọi chuyện dở dang. Hai chân như cách không, nhanh chóng bước ra khỏi thư phòng. Không quay đầu, hướng gã sai vặt hạ lệnh.
- Mau mời phu nhân, đại tiểu thư cùng nhị công tử. Bảo họ tức khắc ra đại môn, cửa chính toàn bộ mở rộng đón khách.
Mệnh lệnh truyền xuống, Hồ Phủ sôi trào. Toàn bộ gia nhân trong Hồ Phủ lên tinh thần, khẩn trương lui tới lăng xăng. Bởi lẽ từ trước đến nay, Hồ Phủ chỉ mở cửa đại môn trong những trường hợp đặc biệt. Bình thường, từ lão gia cho đến phu nhân cũng chỉ ra vào bằng cửa hông. Còn tôi tớ, sai vặt thì ra vào bằng cửa sau – phía sau nhà bếp – gần hậu viện.
Hiểu My và A Thủy đứng trước cửa đại môn, trong thời gian chờ đợi, cả hai tâm ý tương thông, đánh giá một vòng bốn phía xung quanh. Đây là sự cảnh giác theo thói quen, một thói quen không thể thiếu của những người sống trong hiểm nguy của ranh giới giữa sự sống và cái chết, giữa những âm mưu và truy đuổi của kẻ thù.
Chưa đầy một khắc, đã nghe tiếng bước chân từ sau cửa vọng tới. Hai cánh cửa gỗ chầm chậm mở rộng ra. Một đoàn người có nam có nữ nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Nam tử trung niên dẫn đầu tiến về phía trước, tươi cười chào hỏi hai vị khách quý đại giá quang lâm.
- Trần cô nương và A Thủy huynh đệ dành thời gian ghé thăm tệ xá. Đúng thật là vinh dự cho toàn thể Hồ phủ tại nơi đây.
Hồ Khả được tiểu nhi tử nhắc nhở, gần như vừa nhìn thấy đã có thể xác định được danh tính của đôi nam nữ đối diện.
Trần Hiểu My trước sự nhiệt tình của họ, dĩ nhiên cũng không che dấu sự thân thiện – bản tính vốn có của mình. Hai bên nhanh chóng thân thiết, vừa nói vừa cười đi thẳng vào trong.
Chính sảnh Hồ phủ.
Hồ Hoài An khom người đứng trước mặt Hiểu My. Bộ dáng kính cẩn không sai được.
- Đệ tử bái kiến sư phụ.
- Tốt.
Hiểu My hài lòng gật đầu.
Hồ Khả cho người dâng trà. Hướng Hiểu My và A Thủy, lễ độ lên tiếng:
- Tiểu nhi tử có thể bái Trần cô nương làm sư phụ. Đây là phúc phần của hắn, cũng là may mắn của Hồ gia ta.
- Hồ thế huynh khách khí. Nhận ta làm sư phụ là duyên phận của hắn. Nhưng mà là may mắn hay xui rủi, còn phải xem tương lai, tạo hóa của hắn ra sao. Chắc hẳn thế huynh và tẩu tử cũng đã nghe Hoài An nói về lai lịch của ta. Tuy đây là chuyện cơ mật. Nhưng nghĩ tới ít lâu sau, có thể ta sẽ dẫn Hoài An theo bên người để tiện bề bồi dưỡng. Cho nên ta mới để hắn và Phượng nhi thông bao lại với hai vị. Cũng nhờ hai vị giữ kín chuyện này giúp chúng ta.
Trần Hiểu My là người luôn quán triệt tư tưởng “Mất lòng trước, được lòng sau”. Những chuyện như vậy, ngay từ đầu cần thẳng thắng với nhau. Nếu cứ dấu giếm, quanh co, lại e tương lai phát sinh nhiều mâu thuẫn, hiểu lầm không đáng có.
- Trần cô nương không phải lo lắng. Về lai lịch của cô, chắc chắn Hồ Phủ trên dưới giữ kín như bưng. Còn chuyện An nhi nhận sư phụ. Phu thê chúng ta không phản đối, hơn nữa, còn vui mừng thay cho nhi tử nhà mình.
Mẫu thân của Hồ Hoài An là Khâu thị lời lẽ thật lòng. Quả thật Trần Hiểu My lo lắng chuyện này là hoàn toàn có cơ sở của nó. Lúc mới đầu, khi nghe nói tiểu nhi tử bái một thần nhân như thế làm sư phụ, hai phu thê Khâu thị cũng hoảng hốt giật mình, mém chút nữa lên tiếng phản đối. Nhưng mà hai tỷ đệ Hồ Phượng Nhi không ngừng làm công tác tư tưởng, kể ra toàn bộ mọi chuyện từ lúc quen biết đám người Hiểu My tới giờ, bọn họ mới thật sự yên tâm.
Có được một sư phụ lợi hại như thế dẫn dắt, nếu không xảy ra biến cố ngoài ý muốn, tương lai của hắn nhất định không tầm thường.
Nghĩ thông suốt chuyện này, phu thê Hồ Khả lại thấy may mắn nhiều hơn.
- Sư phụ, người đồng ý dẫn con đến Huyền Thiên đại lục thật sao?
Hồ Hoài An nghe được lời nói của Hiểu My, kích động nãy giờ nhưng không dám nói gì. Giờ thấy phụ mẫu cùng sư phụ hài hòa như vậy, hắn liền chạy ào lên trước, hai mắt lấp lánh, trông đợi nhìn cô.
- Ngươi là đệ tử của ta, dĩ nhiên phải theo ta. Trừ khi bản thân ngươi hoặc phụ mẫu của ngươi không đồng ý. Dưa hái xanh dù ép chín vẫn không ngọt a.
- Sư phụ. Ta mừng còn không kịp. Trước đây chỉ sợ bị sư phụ bỏ rơi. Giờ thì ta rất, rất…..
Hồ Hoài An quá kích động mà không thể diễn đạt hết ý kiến, suy nghĩ của mình.
Nhìn bộ dáng như trẻ con được kẹo của hắn, mọi người không tránh khỏi cười to.
- Trần cô nương, không biết khi nào mọi người mới khởi hành, tương lai bao giờ trở lại? Dù sao chúng ta cũng không thể bỏ mặc hắn, lại sợ chờ đợi không nổi. Năm tháng vô tình, ai biết vợ chồng già nhà ta còn sống được bao lâu?
Hồ Khả tuy không phản đối, thậm chí cũng đã dự đoán được cảnh nhi tử sắp tới sẽ theo sư phụ rời đi phiến không gian này. Nhưng mà tự mình suy nghĩ và nghe theo quyết định của người khác lại là hai chuyện khác nhau. Nếu như người nào đã làm cha, làm mẹ, ắt hẳn cũng sẽ hiểu được tâm trạng của hắn hiện tại.
Hiểu My sống hai đời, nếu như đến những chuyện tử biệt sinh ly này cũng không thông cảm được thì quá thất bại rồi. Mỗ nữ tuy không hứa hẹn cụ thể thời gian như thế nào. Nhưng mà chỉ cần cô còn thì sẽ không để đệ tử của mình rơi vào hoàn cảnh cả đời sống trong nỗi dằn vặt, ăn năn, hối tiếc.
Nhìn thật sâu vào thiếu niên trước mặt. Trần Hiểu My nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tối đa 50 năm. Trong thời gian này, bất cứ khi nào hắn thành tài đều có thể vượt qua kẻ hở không gian, một mình trở lại. Riêng bản thân thế huynh và tẩu tử đây cũng đừng lo. Ta tuy không thể giúp hai người đạt đến mức độ trường sinh. Nhưng mà sống thêm trăm năm nữa cũng chỉ là chuyện nhỏ. Hai vị còn nhiều thời gian để phát triển gia nghiệp, đợi hắn trở về.
- Sống thêm trăm năm nữa?
Phu phụ Hồ Khả kinh ngạc thốt lên.
Trần Hiểu My đắc ý cười cười. Lúc này mới từ giới chỉ trên tay, triệu hồi những lễ vật đã chuẩn bị cho phụ mẫu của Hồ Hoài An.
Nhìn từng lọ bạch ngọc đột nhiên xuất hiện rồi phủ kín mặt bàn, riêng tỷ đệ Hồ Phượng Nhi đã quen với cảnh này thì đôi vợ chồng già, nhất là Khâu thị biểu hiện hết sức khoa trương. Mắt trợn trừng, miệng hả to đến độ nhét vừa một quả trứng.
Đến khi Hiểu My giới thiệu từng loại, từng loại đan dược và công dụng của chúng, thì hai phu phụ này đúng thật như lạc đến thiên đường.
- Quá quý trọng rồi. Trần cô nương. Những bảo vật thế này, vợ chồng chúng tôi không thể nhận.
- Có gì đâu mà không thể. Đệ đệ của ta là luyện đan sư. Tuy trong mắt hai vị nó là bảo vật, nhưng mà đệ đệ ta có thể dễ dàng luyện ra. Vì thế, hai vị không cần e ngại. Chúng ta dù gì cũng là người trong nhà, quan tâm, chiếu cố lẫn nhau vốn lẽ thường. Vả lại, hai vị còn phải sống vui, sống khỏe, đợi ngày con mình thành tài, trở lại chứ.