- Môn võ công Tuý quyền này quả nhiên tuyệt diệu. Người say, ý say mà tâm cảnh không say.
- Càng uống rượu thì càng lợi hại. Nhân sinh mấy ai ngờ.
- Phải, phải. Không yêu rượu không phải nam nhân. Ngày trước sợ uống rượu sẽ làm cho con người mất tỉnh táo, lâm trận đối địch thất bại trước kẻ thù. Giờ thì khỏi lo rồi. Tha hồ uống. Ha ha ha…
Hiểu My đầu óc đã không còn tỉnh táo, tửu lượng của cô vốn không thể sánh bằng đệ đệ Trường An thì nói gì đến đám người Lữ Tuấn. Huống chi, Hầu Nhi Tửu của Hùng A Đại lại là linh tửu cực kì mạnh. Nếu không phải người có thể chất phi thường như cô thì đã sớm gục ngã từ lâu.
Nghe các huynh đệ Vô Cực Kiếm Phái không ngừng khen ngợi, mỗ nữ hắc hắc gập bụng cười.
- Tỷ tỷ. Tỷ không sao chứ?
- Không sao, không sao, tỷ đang tưởng tượng ra cảnh một đoàn mỹ nam tử hoà nhã, lịch sự múa tuý quyền, thật giống, giống…..boy bands Kpop. Ha ha ha.
- Bôi ben cây bóp? Đó là gì?
Lữ Tuấn nghi ngờ nhì Hiểu My. Cô nàng này luôn có những từ ngữ và ý tưởng độc đáo, khác biệt.
Mỗ nữ lảo đảo bước đến gần đại soái ca, một tay chống eo, một tay nâng cầm mỹ nam, ánh mắt mơ màng, giọng nói đùa vui, cợt nhã.
- Là tập hợp những anh chàng đẹp trai, cùng hát, cùng nhảy chung một ca khúc, làm khán giả hưng phấn, đảo điên, tim muốn vọt ra ngoài.
Cả đám đứng hình nhìn bộ dáng trêu hoa, ghẹo nguyệt của Hiểu My. Trường An bồm bộp vỗ trán. Trong khi Lạc Vô Trần giơ tay lên miệng ho. Riêng nhị sư huynh thì mặt đỏ như quả cà.
Ngược lại, Hùng A Đại nghe được lời của cô, tâm trạng cực tốt. Hắn đang nghĩ tới cảnh, cả bộ tộc Hắc Viên say tuý luý cùng nhau múa Tuý Quyền, đánh đuổi kẻ địch.
- Hiểu My, muội có thể biểu diễn vài quyền cho chúng ta xem thử không? Hùng A Đại ta nguyện mang giá cao, mua lại bộ quyền pháp này của muội.
- Hắc hắc. Hùng đại ca nói chuyện mua bán gì. Huynh muội ta hợp tính nhau như vậy, muội biểu diễn huynh xem vài đường thì có gì khó. Chỉ là muội không nhớ rõ cho lắm, khó tránh khỏi thiếu sót, khiến mọi người chê cười.
Hiểu My sảng khoái đáp ứng. Nhưng đúng lúc này, tiếng của Trường An và Lữ Tuấn đồng thời vang lên: - Không được.
- Tỷ à! Tỷ là nữ nhân, múa võ cho nam tử xem, ngộ nhỡ truyền ra ngoài coi sao được.
- Đúng đúng. Hiểu My à! Muội say rồi, ta đưa muội về nghỉ, hôm sau nói tiếp nha.
Hiểu My nhíu mày, khó chịu nhìn hai nam nhân thân thiết nhất đang vội vã kề bên. Giọng cô nhừa nhựa, bực mình:
- Sao lại khó coi. Ở đây toàn người nhà. Hùng đại ca, Vô Trần sư huynh không phải huynh đệ, bằng hữu với ta ư?
Nói rồi, Hiểu My quay sang vị chủ nhân của tiểu viện, lớn tiếng nói:
- Hùng đại ca, rót thêm chén nữa. Muội say thật rồi sẽ múa tuý quyền cho huynh xem.
Hùng A Đại ngoan ngoãn tiến lên, châm linh tửu vào đầy bát của Hiểu My. Quả thật, so với bộ võ thuật này thì linh tửu của hắn dường như chả đáng một đồng. Cái này liên quan đến vận mệnh của Hắc Viên tộc, cũng là mục đích mà hắn cắm dùi ở Hư Không Thành biết bao năm nay. Sự việc thành, Hiểu My lập tức trở thành ân nhân của toàn bộ tộc hắn chứ không đơn giản.
Lạc Vô Trần kết giao với Hùng A Đại đã lâu, dĩ nhiên hiểu được suy nghĩ và sự bất đắc dĩ của bằng hữu. Hắn tiến lên, vỗ nhẹ vào vai của nhị sư đệ, trấn an Trường An bên cạnh:
- Tin tưởng Trần sư muội. Đây là cơ duyên của sư muội lẫn Hùng huynh. Mặt khác, nếu lúc này chúng ta tham ngộ võ công, rút ra được tinh tuý trong đó thì xem như có thêm một vũ khí để bảo vệ bản thân và người khác khi đến bờ Bắc lần này.
Nghe Vô Trần nói vậy, Trường An cùng Lữ Tuấn đành gật đầu đồng ý. Nhìn Hiểu My uống linh tửu như uống nước lã, hết bát này đến bát khác, mọi người sợ hãi lắc đầu.
- Bản thân sư muội đã có sức mạnh phi thường, giờ luyện hoá thêm Hầu Nhi tửu, thật đáng lo cho người làm tướng công muội ấy trong tương lai.
Lạc Vô Trần nhìn Lữ Tuấn đầy ý vị. Chỉ là hắn không biết, trong danh sách những người thê thảm đó, hắn cũng có một chân.
Hiểu My nốc rượu một hồi, người bắt đầu mất khống chế. Ánh mắt vô thần nhìn khắp một lượt bốn đại nam nhân. Cười nắc nẻ.
- Sao lại có nhiều soái ca thế này, Hắc hắc. Nhị sư huynh, huynh có thể đứng yên được không? Muội nhìn huynh không rõ. Trường An à. Đệ cũng đừng bay qua bay lại như vậy, đầu óc tỷ cũng muốn quay cuồng rồi nè.
Hùng A Đại nhìn bộ dạng say khước của cô, nghi ngờ lên tiếng hỏi:
- Hiểu My muội tử, bây giờ muội có thể múa vài chiêu Tuý Quyền cho ta xem được không?
Nghe tiếng gọi của hắn, Hiểu My ngoái đầu lại nhìn, cái miệng chu lên trông hết sức đáng yêu.
- Tuý Quyền. Hắc hắc. Múa tuý quyền. Chuyện nhỏ, muội làm được.
Mọi người nghe vậy mới thở phào. Dẫn cô nàng ra hoa viên rộng lớn ngoài sân. Ánh trăng nhàn nhạt hắt lên thân ảnh nữ nhân, bồng bềnh mà hư ảo.
- Tuý quyền, tuý quyền…. Hiểu My lẩm bẩm hai từ này, lặp đi, lặp lại.
Trong đầu cô hiện ra hình ảnh Hoàng Phi Hồng Thành Long múa Tuý quyền trong bộ phim nổi tiếng cùng tên, chắc hẳn là nó rồi.
Mỗ nữ cố nhớ lại từng thao tác của bộ võ thuật này, kết hợp giữa phim ảnh và các video clip trên mạng mà cô nghiền ngẫm trước đây, sau một thoáng trầm ngâm, bước chân bắt đầu dịch chuyển.
Vừa ngâm nga ca quyết, vừa biến đổi bộ pháp, thân thể ngã nghiêng, linh hoạt khiến cả đám nam tử há hốc kinh ngạc.
- Vi diệu, quá vi diệu! Hùng A Đại nức nở thốt ra lời.
Hiểu My tuy là say khướt, nhưng cũng đã mang cái say ấy vào môn võ thuật mà cô vô cùng yêu thích. Kiếp trước vì giữ hình tượng nên chưa bao giờ dám lộ ra trước mặt công chúng. Thỉnh thoảng chỉ dám lén lút múa may trong sân nhà. Xem như bài tập thể dục dưỡng sinh.
Haiz, người ta tập Gym, tập Yoga, còn nữ nhân khiêm tốn như cô lại chọn tuý quyền, nhảy nhót như hầu nhi. Cũng may là không bị người phát hiện.
Trường An nóng ruột nhìn tỷ tỷ thỉnh thoảng múa may rồi nện thân thể mảnh mai ầm ầm xuống đất. Còn Lữ Tuấn thì đau thắt cả lòng. Tuy nhiên, họ không dám rời mắt khỏi cô. Đây là cơ hội ngàn năm có một. Lần sau quyết không cho phép Hiểu My tiếp tục nốc rượu, biểu diễn môn võ thuật đặc biệt này.
Trong bốn nam tử, chỉ có Lạc Vô Trần là điềm tĩnh, mặt không biểu hiện cảm xúc. Nhưng thật ra, hình ảnh của Hiểu My đã bắt đầu khắc sâu vào trong tâm trí của hắn. Mấy mươi năm lăn lộn giang hồ, chưa bao giờ hắn gặp qua một nữ nhân phóng khoáng, cởi mở, lúc nào cũng lạc quan, hoan hỉ như vậy.
Vì đồng tình với kẻ yếu mà nhận một Á nhân không nơi nương tựa làm thân đệ đệ. Vì nghĩa khí mà đồng ý dẫn dắt cả một Thần võ binh đoàn. Vì bằng hữu, Hiểu My không ngại bất chấp hình tượng mà múa võ, thoã tâm nguyện của Hùng A Đại. Vì huynh đệ đồng môn mà liều lĩnh xông pha đến bờ bắc tìm linh dược giải độc cho Thái Thiếu Nam….
Người không hiểu sẽ nói là cô nông nỗi, bốc đồng. Nhưng chỉ những ai thân thiết mới thấy Hiểu My là người rất chân thành, hết lòng với những người mà cô nhận định.
Một bài Tuý quyền được Hiểu My múa lại hai lần. Sau đó, cô nàng té đùng trên mặt đất rồi nằm im, không động đậy.
Bốn nam nhân có mặt lập tức chạy lên. Trường An thăm dò mạch đập và trạng thái của Hiểu My, đôi mày kiếm cau chặt lại: Mạch đập rối loạn, cả cơ thể đỏ dựng nhưng hơi thở lại đều đều, bình yên như say ngủ.
Lữ Tuấn bế cô vào một căn khách phòng được chuẩn bị sẵn trong tiểu viện. Lúc quay ra đã thấy Trường An đang thảo luận tình hình với Lạc sư huynh.
- Tỷ ấy uống quá nhiều linh tửu, bây giờ cần có thời gian để cơ thể hoàn toàn hấp thu dược lực. Chỉ là không biết bao giờ mới tỉnh.
- Không sao là tốt rồi. Hùng A Đại lên tiếng. – môn võ này thật lợi hại, giống như được sáng tạo riêng cho đám nam nhân và bộ tộc Hắc Viên của ta. Các huynh đệ, giờ ta phải đi luyện tập nó nhân lúc cảm xúc đang dâng, mọi thứ ở đây, mọi người cần gì cứ lấy. Tự nhiên như chính nhà của mình đi.
Nói rồi, thân ảnh của hắn loé lên, biến mất.
- Khinh công không tệ. Trường An nhìn theo khen ngợi rồi quay sang nhìn hai người còn lại, giọng khẳng định vang lên:
- Nhị vị sư huynh cũng tranh thủ lúc này tu luyện đi. Cơ hội duy nhất, không thể uổng phí tâm sức của tỷ tỷ được.
Lạc Vô Trần cùng Lữ Tuấn suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Trong lòng họ cũng muốn tu luyện Tuý Quyền. Ít ra sau này, trong tình huống say rượu vẫn có thể bảo vệ được người mà họ muốn bảo vệ.