- Không biết Ngọc Tam Lang gia cảnh thế nào? Tiếp theo ta cũng muốn tìm đến nhà để gặp gỡ trưởng bối của hắn. Cũng đồng thời là đồ đệ, không thể bên trọng bên khinh.
Hiểu My nhìn Hồ Khả, lên tiếng hỏi.
- Không giấu gì Trần cô nương. Ngọc Tam Lang vốn là tiểu chất tử, gọi nội tử của ta là a di. Hắn từ sớm đã mồ côi cha, sống cùng mẹ ở cách đây không xa.
- Nếu vậy tốt quá. Vậy ta phải mượn tạm Hoài An để hắn dẫn đường rồi.
Hiểu My nghe vậy, cảm thương cho đồ đệ của mình. Càng thêm quyết tâm đến gặp mẫu thân của hắn. Trước khi rời khỏi chỗ này, cô muốn cho mẫu tử họ một sự đảm bảo tương tự như phụ mẫu Hồ Hoài An.
- Không cần phiền Trần cô nương phải đích thân tới đó. Ta đã sớm nhắn tin cho đại tỷ. Chắc hẳn người cũng sắp đến. Chúng ta cứ đợi ở đây.
Khâu thị vừa nói xong, ngoài cửa đã có gã sai vặt vội vã báo tin, hai mẫu tử của Ngọc Tam Lang đã tới.
- Đấy, vừa nhắc tới tên đã thấy mặt người. Mọi người chờ một lát, ta đi rước đại tỷ của mình.
Khâu thị toe toét cười rồi nhanh chóng đứng dậy ly khai. Chỉ thoắt chốc sau, bà đã quay lại, phía sau là Ngọc Tam Lang đang nâng đỡ một phụ nhân vóc dáng hao gầy, gương mặt phúc hậu với những vết nhăn đuôi mắt làm minh chứng hùng hồn cho sự vô tình của thời gian.
Hai mẫu tử Ngọc Tam Lang bước vào đại sảnh thì cảm nhận ngay một không khí vui vẻ, khác hẳn ngày thường. Nam tử nho nhã, lễ độ bước lên. Khom người trước mặt phu thê Khâu thị và Trần Hiểu My, cung kính chào hỏi:
- Bái kiến dượng và a di.
- Đồ nhi bái kiến sư phụ.
Hai bên tiến hành chào hỏi, lễ tiết một hồi. Sau đó, Trần Hiểu My cũng vì đại Khâu thị mà đưa lên một phần đại lễ long trọng.
Đại Khâu thị ngại ngùng chối từ. Trượng phu chết sớm, gia cảnh suy sụp. Nhiều năm nay bà đã quen với nếp sống giản dị, chi tiêu cần kiệm. Thậm chí, biết rõ nhi tử có cảm tình với Hồ Phượng Nhi, nhưng bà cũng ngại ngần góp tiếng mối mai.
Ngọc Tam Lang tuy có thân phận biểu ca của hai tỷ đệ Hồ gia. Nhưng mà hắn từ nhỏ đã khí ngạo tâm cao. Cảm thấy hoàn cảnh hiện tại thật không xứng với mỹ nhân. Cũng không muốn người ta phải theo mình sống một cuộc đời cơ cực, khó khăn. Vì vậy mà phải không ngừng nhắc nhở bản thân, từng bước, từng bước cố gắng, tạo dựng sự nghiệp vững chắc, lần nữa vực dậy Ngọc Gia, đáp đền ơn mẫu thân bao năm dưỡng dục.
Trần Hiểu My nhận Ngọc Tam Lang làm đồ đệ. Đây chính là một bước ngoặc trọng đại trong nhân sinh của hai mẫu tử nhà Đại Khâu thị. Bà cảm động đến bật khóc. Lôi kéo tay con, ân cần dặn dò, phải hiếu kính sư phụ thế nào, đối xử tốt với sư đệ ra sao… Làm người phải nghĩa nhân, trung hậu, không được quên cội, quên nguồn. Nếu không, cho dù tương lai có dát bạc dát vàng, giàu sang phú quý thế nào cũng chẳng có mặt mũi gặp gỡ phụ thân và liệt tổ liệt tông nơi chín suối.
- Ha. Một người phụ nữ tội nghiệp. – Trần Hiểu My cảm thán trong lòng.
Đời trước, cô cảm thấy tình cảm gia đình là thứ mong manh còn hơn trang giấy. Chuyện kết hôn, ly hôn, tái giá, con anh con tôi đầy rẫy ngoài xã hội. Ai ai cũng mãi mê theo đuổi hạnh phúc của cá nhân mình.
Sống như hai mẹ con Ngọc Tam Lang, đúng là hiếm thấy.
Hiểu My vốn là người dễ đồng cảm, dễ mủi lòng. Một mặt rất muốn mang theo đệ tử về đại lục Huyền Thiên. Mặc khác lại e ngại chia cách mẫu tử người ta. Bỏ lại đại Khâu thị một mình bơ vơ, dưới gối không con, không người nương tựa.
Phu phụ Hồ Khả nhìn ra sự rối rắm, thương cảm trong ánh mắt Hiểu My nhìn về phía đại tỷ của mình. Lập tức đoán được vấn đề. Thân làm trượng phu, là gia chủ của ngôi nhà này, Hồ Khả kịp thời lên tiếng:
- Đại tỷ yên tâm. Mai mốt Lang nhi theo sư phụ của hắn, chỉ cần không quên cố gắng. Tương lai nhất định không sai. Hai huynh đệ nó đi rồi. Tỷ cũng nên dọn đến đây thôi. Chúng ta là người một nhà, có chị, có em. Tỷ không cần phải ngại.
- Đúng vậy đại tỷ. Chúng ta tỷ muội tình thâm. Nơi này còn có Phượng Nhi bồi tỷ chuyện trò. Năm mươi năm tuy dài. Nhưng chỉ cần không chôn vùi đời mình trong những chuỗi ngày mòn mỏi đợi chờ. Chị em mình nhất định vượt qua dễ dàng. Mà tụi nhỏ cũng yên tâm theo sư phụ. Tỷ đừng cố chấp làm chi.
Đại Khâu đúng là điển hình của mẫu phụ nữ phong kiến cổ đại. Tam tòng tứ đức đều cẩn cẩn chấp hành, mọi lời nói, việc làm đều thật kỹ đắn đo, nghĩ trước, lo sau.
Trước đây, muội muội ruột từng nhiều lần khuyên bà dọn đến Hồ Phủ để tiện bề chăm sóc lẫn nhau. Nhưng đại Khâu thị nhất nhất không nghe. Ngọc Tam Lang và Hồ Phượng Nhi tuổi đều đã lớn. Bà không muốn bọn nhỏ bị những đời đàm tiếu vây lấy bản thân. Nhi tử bà thì không sao. Nhưng danh tiết của Phượng Nhi thì không thể nửa điểm liên lụy. Đó còn là chất nữ ruột thịt của bà a.
Nhưng mà lần này thì không thể cố chấp nữa rồi. Nhi tử theo sư phụ, bên người không còn vướng bận, đến Hồ Phủ đúng là quyết định hợp lý nhất.
- Đa tạ muội muội, muội phu. Lần này, tỷ nhất định làm phiền mọi người rồi.
- Phải vậy, phải vậy.
Các vị trưởng bối thoải mái nở nụ cười, chuyện trò càng lúc càng hợp ý, càng lúc càng vui vẻ, náo nhiệt.
Sau đó, gia nhân tới báo cơm nước đã chuẩn bị sẵn sàng. Mời lão gia, phu nhân và chư vị khách nhân cùng cất bước tới phòng ăn.
Trần Hiểu My đợi từ sáng đến trưa, chính là đợi mỗi câu này. Mỗ nữ mang theo khí thế bừng bừng, người ngoài không biết còn tưởng nàng đói khát rã rời. Chỉ có A Thủy tủm tỉm cười. Biết nhau quá rõ. Ha ha.
Phòng ăn.
Hai bàn tiệc lớn được dọn ra. Theo như phong tục cổ đại. Một bàn là chuẩn bị cho nam nhân, một bàn là chuẩn bị cho nữ nhân. Chia ra rõ rệt.
Thế nhưng Trần Hiểu My lại là nữ, cũng không thể để nàng ấy ngồi chung với nội tử và đám tiểu bối. Vì thế, được sự đồng ý của cô nàng. Hồ Khả nhanh ý yêu cầu gia nhân gộp chung hai bàn. Mọi người cùng quây quần, vừa ăn uống, vừa chuyện trò. Điều này đúng là rất hợp với thói quan và sở thích của Hiểu My.
Vừa ngồi xuống bàn không lâu, mỗ nữ đã đề nghị Hồ Khả cho người mang rượu đã chuẩn bị xuống hết. Phụ thân của Hoài An tuy khó hiểu về quyết định này nhưng cũng rất sảng khoái, chiều lòng khách quý.
Sau đó, trước những ánh mắt tò mò, mỏi mòn trông đợi. Mỗ nữ triệu hồi vài bình rượu quý từ không gian giới chỉ. Chỉ mới hé mở miệng bình, mùi rượu thơm ngạt ngào lan tỏa, đánh thức những con sâu rượu đang ngủ vùi trong cơ thể mỗi nam nhân đang hiện diện.
- Rượu ngon.
Hồ Khả híp mắt khen ngợi.
- Dĩ nhiên. Đây là Hầu Nhi tửu - linh tửu trên đại lục Huyền Thiên, rất có lợi cho thân thể của mọi người. Chỉ là không thể uống nhiều. Nếu không có thể chết vì bạo thể.
Ặc. Chưa kịp thưởng thức đã bị hai tử “Bạo thể” của mỗ nữ hù dọa. Mọi người tức thời cảm thấy bình rượu thơm đầy quyến rũ trước mặt bỗng hóa thành độc dược đòi mạng. Hồ Hoài An và Ngọc Tam Lang đưa mắt nhìn nhau. Đều nhận thấy trong mắt đối phương có một loại mâu thuẫn đang vẫy vùng, vùng vẫy.
- Sư phụ. Linh tửu này lợi hại vậy sao?
Hiểu My đang rót rượu ra bát. Nghe hai đồ đệ nghi ngờ về lời nói của mình, có chút không hài lòng. Cô ngẩng mặt lên nhìn họ, lời nói có chút trách hờn, giễu cợt.
- Ngay cả lời sư phụ cũng nghi ngờ. Xem ra không phạt hai ngươi thì hai ngươi không vào khuôn khổ a. Hầu nhi tửu này, hai huynh đệ ngươi xem ra không có phần rồi.
Hả?
Hai sư huynh sư đệ há hốc mồm. Lúc này mới phát hiện vừa nãy mình lỡ lời. Lòng ão não, hối hận vô cùng. Không được uống rượu là chuyện nhỏ, nhưng mà chọc cho sư phụ tức giận mới là chuyện lớn a.
- Đồ nhi sai rồi. Xin sư phụ niệm tình vi phạm lần đầu mà tha thứ.
Hai nam tử nhanh chóng rời khỏi vị trí. Nhanh chóng nhận lỗi với Hiểu My.
Ra hiệu cho hai bọn họ đứng dậy, Hiểu My mỉm cười, chân thành giải thích:
- Ta cũng chỉ đùa chút thôi. Chuyện này không thể trách hai người được. Người ta thường nói, hoa đẹp là hoa có độc. Ai ngờ được, linh tửu thế này nhưng lại dễ dàng khiến người ta bạo thể, tử vong.
Thật ra, Hầu nhi tửu là do Hùng A Đại – một thành viên của Hắc Viên tộc điều chế ra. Trong này tập trung vô số loại linh thảo, linh quả có lợi cho cơ thể. Tuy nhiên, dược tính nó quá mạnh mẽ. Người có nội lực không đủ sẽ không thể hấp thụ hoàn toàn. Dẫn đến kinh mạch toàn thân trướng vỡ.
Tuy nhiên, với các vị ở đây, tuy không thể thưởng thức rượu nguyên chất, nhưng mà có thể pha loãng ra. Tác dụng tuy chậm hơn nhưng là mưa dầm thấm đất, có thể cải tạo cơ thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ. Nào, mọi người nhấp thử một ngụm xem sao.
Hiểu My vừa nói, vừa đưa phần rượu đã pha loãng rót vào bát khi nãy đến tay từng người. Bản thân cô cũng chuẩn bị cho mình và A Thủy loại nguyên chất. Sau đó, họ nhìn nhau, nói tiếng chúc mừng rồi đồng loạt nâng bát. Ngay cả Hồ Hoài An cùng Ngọc Tam Lang cũng có phần. Hai người thận trọng nhấp từng ngụm nhỏ, cảm nhận kỹ càng loại rượu quý mà sư phụ hết mực tuyên dương.
- Quả nhiên thần kỳ. Ta cảm thấy toàn thân như có một dòng nước ấm lưu chuyển. Thoải mái vô cùng.
- Đúng vậy. Ta bình thường vẫn bị hàn khí trong cơ thể quấy phá không ngừng. Vậy mà vừa uống hết bát rượu này, lại cảm thấy cơ thể rất thoải mái, nhẹ nhàng. Linh tửu quả nhiên lợi hại.