Trần Hiểu My và Lam Bình cùng ngồi trên bờ biển. Lam mẫu tự tay chải đầu, búi tóc cho nữ nhi. Trên gương mặt hồn hậu, hiền hòa hiện lên một nụ cười hạnh phúc, vui vẻ. Đây chính là ước nguyện của bà, là động lực để bà duy trì trong suốt mười mấy năm bôn ba suốt hành trình tại Đông Cưu đại lục.
Hiểu My ngoan ngoãn tận hưởng giây phút gần gũi với mẫu thân. Máu mủ tương liên, cảm giác vô cùng kỳ diệu. Từng sợi tóc của cô được Lam Bình vuốt qua, tựa như có một luồng gió mát thổi đến tâm hồn tận sâu. Một chút ỷ lại nhen nhóm vươn lên, cô khẽ thì thầm.
- Có mẹ thật tuyệt a!
- Sao cơ?
Lam Bình đang cố định lại lọn tóc trên đầu của nữ nhi, nghe được thanh âm của cô, bà vội vàng hỏi lại.
Hiểu My cười cười lắc đầu.
Lam Bình đặt bàn tay gầy guộc của mình lên đôi vai nhỏ nhắn của nữ nhi, giọng trầm buồn cất tiếng: “Mười mấy năm nay, không có phụ mẫu bên cạnh, thiệt thòi cho con quá nhiều rồi”.
- Con sống tốt lắm. Người đừng tự trách. Từ nay, có người và phụ thân bên cạnh, con chắc chắn càng hạnh phúc, vui vẻ hơn nữa. Người không biết đâu, con có được một ngôi nhà rất lớn tại Ma Lâm Thành. Con còn xây dựng nó thành một nơi thế ngoại đào viên, vô cùng xinh đẹp. Lần này, người nhất định phải về đó, sống cùng nữ nhi a.
- Tất nhiên. – Lam Bình cười nói. - Chỉ e con sẽ cảm thấy chúng ta làm phiền đến con thôi. Ha ha. Nghe nói, nữ nhi của ta là một người rất bận rộn à nha.
- Ha ha. Nương, người không cần trêu ghẹo con vậy đâu. Tất cả mọi người tại binh đoàn Thần Võ đều biết con là một phủi chưởng quầy đó. Ngay cả cơm nước, quần áo cũng là do đệ đệ giặt giúp con đó. Con rảnh rỗi đến mốc meo lên rồi.
Lam Bình nghe Hiểu My nhắc tới đệ đệ, chợt nhớ đến tên tiểu tử Trần Trường An trong lời Ngạo Thiên Quân đã kể. Trong lòng cũng có một chút mong chờ.
- À, nương cũng nghe nhị thúc con kể về Trường An. Thằng bé đúng là rất khá. Nương cũng hi vọng sớm ngày gặp được nó. Trong thời gian không có nương bên cạnh, thằng bé này đúng là vừa làm đệ đệ, vừa làm bảo mẫu cho con rồi.
- Hắc hắc. Nương, là do con không có năng khiếu về mấy chuyện nhỏ nhặt này mà.
Lam Bình nghe Hiểu My nói vậy, bất giác trong lòng lại thấy thương xót thật nhiều. Cô nương nhà người ta bằng tuổi này đã kết hôn, sinh con, gia đình đầm ấm, yên bề. Còn nữ nhi của bà hơn ba mươi mà vẫn một bóng một hình. Nữ công gia chánh không biết tẹo nào. Đây chính là thiếu sót của người làm mẹ như bà. – Haiz….
Quả thật, đối với nữ nhi. Lam mẫu ngoài xót thương còn thập phần tự trách. Bà đâu biết rằng, nữ nhi của bà, ngoài cái tội lười còn thêm không hợp bát tự với kim chỉ, giáo điều… cô nàng chính là một điển hình của trạch nữ thời A còng (@), hoàn toàn không thể áp dụng cho những chuẩn mực đạo đức, công dung ngôn hạnh của phụ nữ phong kiến ở cổ đại.
- My My. Con nói cho nương biết, thật ra, tình cảm của con với các vị phu thần là thế nào? Nương thất cái cậu Lữ Tuấn đó rất tốt, cả vị thái tử Giao Nhân tộc cũng vậy.
Ai. Sao tự dưng mẫu thân lại nhắc đến chủ đề này rồi. Thật khó xử a.
Trần Hiểu My trầm ngâm mãi một lúc thật lâu. Đến khi Lam mẫu tưởng rằng cô sẽ không nói lời thật lòng. Ngờ đâu, cuối cùng mỗ nữ cũng đã mở lời. Chỉ là giọng nói rất nhỏ, nếu không để ý kỹ sẽ ngỡ như là tiếng sóng, tiếng gió, tiếng sóng vỗ về liên miên, vô tận.
- Nương. Nhị sư huynh đối với con rất tốt. Huynh ấy rất dịu dàng, rất ấm áp. Còn đối với con hết mực cưng chiều. Con từng nghĩ rằng kiếp này, cứ tiếp tục duy trì như vậy, đúng là không tệ tí nào.
Nhưng rồi, khi huynh ấy trúng phải nguyền rủa của Thanh Loan. Con đã sợ hãi vô cùng. Nương. Con lúc đó vô cùng hối hận. Nếu không phải vì con, huynh ấy đã chẳng bị nguy hiểm đe dọa sinh mệnh của mình. Nương, người biết không, thậm chí, con còn suy nghĩ, nếu huynh ấy thật sự không tỉnh lại được, con còn không biết mình sẽ như thế nào. Thói quen, có đôi lúc thật là đáng sợ.
Lam Bình nghe nữ nhi nói, trong lòng mềm nhũn. Tiểu cô nương đã trưởng thành, biết thương nhớ một người. Chỉ là cô nhóc này còn chưa hiểu rõ tình cảm bản thân mình. Xem ra, cần phải khai thông tư tưởng cho nữ nhi thật rồi. Không khéo, một hiền tế tốt như vậy, đến bao giờ mới rước về nhà cho được.
- Hiểu My. Nhị sư huynh của con là một người đàn ông tốt, rất xứng đáng để con giao phó cả đời. Con cũng không thể cứ bắt người ta đợi chờ trong vô vọng như vậy.
- Nương. Nhưng mà con từng thấy, trên đời này, không có điều gì có thể thay đổi một con người nhanh chóng bằng hôn nhân. Nếu lỡ sau khi kết hôn, chúng con hối hận thì sao?
Lam Bình nghe câu hỏi của nữ nhi. Đôi mắt thiếu điều muốn lọt ra ngoài. Là ai đã giáo dục con bà thành thế này. Là phụ nữ mà sợ hãi hôn nhân như thế, khác nào hủy hoại chính bản thân. Đúng là tội lỗi a.
- My My. Không phải cuộc hôn nhân nào cũng vậy, cũng không phải người đàn ông nào cũng giống nhau. Con thấy đó, ta và phụ thân của con bên nhau cũng gần trăm năm. Thỉnh thoảng cũng cãi nhau. Thỉnh thoảng cũng mâu thuẫn, giận hờn mấy ngày không nhìn mặt. Nhưng không phải, cha và nương vẫn rất hạnh phúc đó hay sao.
Con phải tự tin vào lựa chọn của bản thân. Lữ Tuấn đã có thể vì con mà sinh mệnh cũng không cần. Người ta rời bỏ gia tộc, rời bỏ Nhị Thần Sơn để được ở bên con suốt mấy năm trời. Những chuyện này đủ để chứng tỏ thành ý của hắn được rồi. Ta là mẫu thân của con, những lời thế này, ta vốn dĩ cũng không nên nói làm gì. Nhưng mà con cứ tiếp tục thế này thì đúng là thiệt thòi cho Lữ Tuấn. Ta thật không nỡ a.
- Nương. Con có thật là con ruột của người không vậy? Sao con cảm thấy nhân sinh sao lại hụt hẫng như thế này a.
Lam Bình nghe nói vậy thì trong lòng bất đắc dĩ, vờ tức giận, vỗ nhẹ vào đầu nữ nhi.
- Con đó. Nói chuyện nghiêm túc mà cứ vờ như chẳng liên quan. Không chịu nghe lời nương, đến lúc nào đó, người ta bỏ đi thật rồi, có hối hận cũng muộn màng a.
- Con biết rồi. Nương à, con biết rồi. Đợi sau khi đánh bại Yêu thần. Con nhất định sẽ giải quyết thật tốt chuyện của mình. Được không a?
Hiểu My không muốn tiếp tục vấn đề này, vì thế, vờ thỏa hiệp với Lam mẫu rồi lập tức chuyển đề tài. Lam mẫu hiểu ý nên cũng phối hợp cùng cô nàng. Bãi biển thoắt cái rộn rã tiếng cười. Gió dập dờn mang theo hơi thở mặn mòi của Huyền Hải và tiếng chim biển gọi bầy, lao nhao trên sóng nước.
Khoảng thời gian này thật hạnh phúc, thật êm đềm a.
……………………………………………..
Nghỉ ngơi trên Phù Nhược đảo vài ngày, đảo nhỏ vài ngày. Đoàn người của Hiểu My quyết định trở lại bờ nam Huyền Thiên đại lục.
Phù Nhược đảo là tên mà Hiểu My đặt cho đảo nhỏ. Hai từ này lấy từ câu: “Phù sinh nhược mộng”. Hiểu My cảm thấy ý nghĩa của nó rất hay. Đời người như phù du, nhân sinh như mộng. Một giấc Nam kha, đâu là thật, đâu là ảo, đâu là ý nghĩa thật sự trong cõi đời tạm bợ này.
Mấy hôm nay, A Thủy cũng tranh thủ thời gian đoàn tụ của Hiểu My với phụ mẫu phu phụ Trần Chí mà trở lại Thủy cung thăm mẫu thân của mình. Đã lâu mới trở lại nhà, vị thái tử này đúng là có cảm giác như xa cách mấy đời. Nhìn thấy Nữ vương vui mừng. Hắn tự dưng thấy bản thân mình quá ích kỷ. Do đó, khi nữ vương yêu cầu, hắn cũng đồng ý ở lại một thời gian. Truyền tin cho Hiểu My cứ trở Ma Lâm Thành trước. Hắn sẽ nhanh chóng quay lại.
Hạ Lan Nhật vốn dĩ đã hồi phục phần lớn ký ức kiếp trước. Mấy hôm nay lại ở cùng một chỗ với đám phu thần của Hiểu My, giữa bọn họ dường như trở thành huynh đệ tình thân, còn hơn tay chân ruột thịt.
Tội nhất là tên Đông Phong Nhật Minh. Hắn bị Hiểu My đem ra huấn luyện Thiên Long thập nhất thức đến tối tăm mặt mày. Bản thân cây trường côn của hắn vốn chẳng có tí thuộc tính nào, vì vậy, giao chiến trực tiếp với Như Ý Côn, chỉ có thể hình dung bằng hai từ “thảm bại”.
Nhưng mà, cũng từ đó, khoảng cách giữa bọn họ càng được rút ngắn. Đông Phong Nhật Minh càng lúc càng lợi hại. Hiểu My đã hứa với hắn. Khi nào về tới bờ nam, sẽ nhờ Hà Nguyên đại sư luyện lại trường côn, đảm bảo có thể khiến nó trở thành bảo khí, không kém gì so với Như Ý côn, Hắc Long côn và cả Thanh Long côn.
Tên tiểu tử Đông Phong này nghe được sư tỷ đảm bảo, tinh thần lập tức hưng phấn, cả người kích động như bơm máu gà. Cả ngày cứ ngoác miệng cười. Đại Kim và Tử Quân nhìn thấy hắn như thế, chướng mắt vô cùng. Trong mắt hai con hàng này, hành vi ngu ngốc của Đông Phong Nhật Minh chính là thiếu khí chất, không trầm ổn a.
Cù Hiểu Bình cũng được sư phụ hứa hẹn, khi nào về tới Vô Cực Kiếm phái sẽ cho cô nàng lựa chọn bảo khí trong bảo khố phòng của Tứ Thần Sơn. Cù Hiểu Bình từng nghe nói nơi đó là pháp bảo lựa chọn chủ nhân, huyền bí vô cùng. Đây chính là may mắn vạn người cầu không được a.
Hành trình của bạn người Hiểu My về đến Triêu Dương quần đảo thì tạm ngừng. Lữ Tuấn trúng phải nguyền rủa của Thanh Loan tại nơi này. Đây dù muốn dù không cũng chính là vùng đất kỷ niệm của mọi người. Phải ghé thăm một lần cho trọn vẹn.
Bất ngờ là, vừa đặt chân tới Triêu Dương quần đảo, một đàn ưng sư bốn cánh đã bay tới. Tiểu Ưng dẫn đầu đám yêu thú phi hành này đợi ở đây đã rất lâu. Nay, vừa nhìn thấy Hiểu My, bọn chúng vội vã ào ra, tình nguyện làm tọa kỵ cho mọi người. Giúp mọi người nhanh chóng trở lại bờ nam của Huyền Thiên đại lục.
- Tiểu Ưng. Đa tạ nhé!
Hiểu My ngồi trên lưng của nó, dùng bàn tay nhỏ nhắn, vuốt vuốt cái cổ đầy lông óng ánh sắc xanh huyền, miệng khẽ thủ thỉ mấy lời. Tiểu Ưng nghe nói thì thỏa mãn vô cùng. Tên yêu thú này, trí tuệ lại phát triển rồi a.