- Tốt, tốt. Ta lại may mắn có thêm một đồng bọn. Dù sao thì ngươi cũng chữa thương trước đi. Không thể mang theo hình dáng tả tơi này ra khỏi Ma Lâm sơn mạch được.
Nói rồi, Hiểu My lấy ra mấy viên Hồi Sinh đan giao cho Kim Mao Sư:
- Từ nay ta gọi ngươi là Tiểu Kim nhé!
Kim mao sư nhận lấy đan dược từ tay Hiểu My, chưa kịp cảm ơn đã bị sặc bởi nghe được cái tên có thể huỷ hoại cả đời anh hùng của nó.
- Chủ nhân, hình như không ổn cho lắm.
Hiểu My nghi hoặc nhìn xung quanh mọi người, thấy ai cũng lấy tay che miệng, cố nén tiếng cười. Cô nhíu nhíu cặp mày cong cong lá liễu. Chần chờ tí xíu mới thay đổi quyết định.
- Vậy gọi Đại Kim đi. Đại Kim, Đại Kim, cái tên mang lại may mắn, cũng là mơ ước của rất nhiều người trên thế gian này.
Ha Ha Ha, Ngân Nguyệt Xà trên tay Hiểu My trong lòng dâng lên vô vàn đắc ý. So ra thì cái tên Tiểu Bạch của nó cũng còn dễ nghe chán. Cũng thật phục Hiểu My có thể nghĩ ra cho Kim mao sư một cái tên thô tục đến vậy.
Lúc này, Trường An bước đến bên cạnh Hiểu My, nhỏ giọng lên tiếng:
- Tỷ tỷ, vị đại nhân này không phải nhân loại?
Hiểu My nhìn đệ đệ mình và những người khác đều một bộ dáng tò mò. Cô giơ tay lên miệng, hắng giọng nói:
- Trân trọng giới thiệu với mọi người. Đây là chị em thân thiết của ta, Kim Phượng. Hồi nãy mọi người cũng đã nghe Đại Kim nói. Tỷ ấy không phải nhân loại tầm thường mà là Thần Phượng. Tuy nhiên, ta không hy vọng mọi người vì sợ hãi mà xa cách, lạnh lùng. Hãy tôn trọng tỷ ấy như tôn trọng ta. Mọi người làm được chứ?
- Dạ! Lão đại.
Tất cả nam nhân có mặt đồng loạt mở lời. Không khí thập phần khí thế, cuồng nhiệt. Sau đó, họ quay sang thân ảnh áo vàng, đồng thanh chào hỏi:
- Kim cô nương. Hân hạnh.
Kim Phượng gật đầu với bọn họ. Sau, nhìn sang Hiểu My bên cạnh:
- Cô định mang tất cả những người ở đây đến bờ bắc sao?
Hiểu My trầm ngâm nhìn ánh mắt mong đợi của các huynh đệ, sau mới lựa lời lên tiếng:
- Mới đầu, ta định mang họ đến Bạch Nhật Thành. Một đường xuyên từ Tây Phương Thành sang Nam Phương Thành cũng đủ để họ mở mang, phát triển. Nhưng ta chưa dám nghĩ đến sẽ đưa họ đến bờ bắc Huyền Hải. Nơi đó quá nhiều nguy hiểm. Mỗi người ở đây đều quan trọng với ta. Ta không muốn vì chuyện riêng của môn phái mà khiến họ bước lên con đường không có ngày về.
Lời nói của Hiểu My làm không khí xung quanh đang náo nhiệt bỗng nhiên chùng xuống. Các nam nhân trong Thần Võ Binh Đoàn đưa mắt nhìn nhau. Họ hiểu những lo lắng trong lòng của cô, nhưng họ cũng có ước mơ của mình. Và trên hết, họ muốn đồng hành, cùng cô kề vai tác chiến, ngang dọc bốn phương.
Sau một hồi hội ý, Hồ Phi Tiếu tiến lên, giọng nói thận trọng nhưng cũng chứa đựng quyết tâm cao độ.
- Lão đại. Hãy cho chúng tôi cùng đi. Chúng tôi thân là nam nhân, cũng muốn tung hoành bốn bể. Chúng tôi sẽ tự biết bảo vệ bản thân mình. Dù đó là con đường không có ngày về, cũng là do chúng tôi tự chọn. Quyết không hối tiếc.
- Quyết không hối tiếc. Những người khác cũng nối đuôi theo.
Hiểu My cảm động, không nói gì.
Kim Phượng âm thầm đến cạnh bên, vỗ vai của cô, giọng nói thì thầm đủ mình cô nghe thấy:
- Thật ra, cô lo nghĩ quá nhiều rồi. Cả Huyền Thiên đại lục này là lãnh địa của Hoan Hỉ thần, cũng là của cô, nào có quá nhiều nguy hiểm mà cô không quản được.
Hiểu My ngước cặp mắt đỏ hồng hồng của mình lên, nhìn Kim Phượng:
- Không biết bằng cách nào, nhưng tay chân của Yêu Thần đã tràn đến đây rồi. Cha mẹ của ta kiếp này mất tích có lẽ cũng liên quan đến chúng. Thái Thiếu Nam sư huynh đến nay hôn mê chưa tỉnh là do bọn Hắc Nha Lang trực tiếp ra tay… Ta rất lo họ bị cuốn vào cuộc tranh đấu của các vị thần. Chiến trường khốc liệt đó, không có chỗ dành cho phàm nhân như họ.
- Hiểu My. Ta gọi cô là Hiểu My nhé. - Giọng Kim Phượng nhẹ nhàng như gió phất qua lòng người. – Cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận lợi. Có vượt qua thử thách, hiểm nguy thì họ mới nhanh chóng trưởng thành. Hơn nữa, trước khi thành thần, Hoan Hỉ thần, Yên Thần, Minh Thần, Tà thần… có người nào không phải phàm nhân một đường tu luyện, xương máu đi lên. Hãy tôn trọng quyết định của họ. Đó cũng là điều quan trọng nhất mà binh đoàn Thần Võ mong đợi ở cô.
Lời nói của Kim Phượng như một tia sáng bừng lên giữa màn đêm, xua đi tất cả mịt mù, mê ảo. Hiểu My cảm kích nhìn cô, rồi nhìn lại tất cả mọi người. Nghẹn ngào lên tiếng:
- Đa tạ mọi người đã ủng hộ và kiên quyết đồng hành cùng ta. Mọi người đã tin tưởng ta như thế, lẽ nào ta lại không thể đặt lòng tin ở mọi người. Là do trước đây ta suy nghĩ không chu toàn, là do ta không vượt qua khúc mắc trong lòng mình. Ở nơi này, ta thật lòng xin lỗi. Mong mọi người thông cảm cho qua.
- Lão đại. Chúng tôi có thể theo cô là phước đức mấy đời tu luyện được. Cô đừng suy nghĩ nhiều. Mọi người không ai trách cô cả. Các huynh đệ đều biết là cô quan tâm, lo nghĩ cho chúng tôi. Chúng tôi phải cảm ơn cô mới đúng. Lão đại. Cô là người tuyệt vời nhất, là người kiên cường nhất, mạnh mẽ nhất. Cố Lên!
Trường An nghe được lời nói của Trần Đại Uy, giơ tay che miệng cười, tốt lòng nhắc nhở: Trần Đại Uy, nếu huynh để nhị sư huynh nghe được lời này, e là người quét dọn nhà vệ sinh một tháng sẽ là chính huynh.
Ha ha ha
Mọi người cười to, phút chốc làm bầu không khí lại khôi phục sự ấm áp, náo nhiệt.
Tiếp theo, Kim Phượng hoá thành bản thể, bay lên cao, phát ra uy áp thần phượng.
Chẳng mấy chốc, cả trời bầu trời của Ma Lâm sơn mạch xuất hiện vô số chim muông, yêu thú phi hành.
- Đây chính là cảnh tượng Bách điểu triều phụng trong truyền thuyết ư? - Mọi người kinh ngạc nhìn nhau cảm thán.
Kim Phượng chọn một đàn Phong Ưng Vương mười con. Toàn bộ đều là yêu thú cấp 9, thuộc tính phong vận dụng thành thạo, sức chiến đấu đạt đến mức độ kinh người.
Sau đó, các yêu thú phi hành khác lần lượt giải tán. Kim Phượng hạ xuống đất, sau lưng là đàn phong ưng vương ngoan ngoãn xếp hàng.
Kim mao sư hoá thành một con sư tử vàng nhỏ xíu, nhảy vào lòng Hiểu My. Ngân Nguyệt Xà vương cặp mắt ti hí của mình lên nhìn nó đầy cảnh cáo. Đại Kim bi thống trong lòng.
- Chết thật. Bên cạnh chủ nhân toàn những thần thú phi thường. Áp lực thật lớn a.
Sau đó, binh đoàn thần võ chia nhau leo lên lưng Phong ưng vương, trở về đại bản doanh của binh đoàn thần võ.
Bầu trời Ma Lâm thành bỗng dưng xuất hiện cùng lúc mười con yêu thú phi hành cấp độ cao. Chúng bay tới đâu thì che lấp ánh sáng mặt trời tới đó khiến dân chúng bàng hoàng, các võ sĩ, kiếm sĩ thì ngẩn ngơ, ngưỡng mộ.
Nhất là khi đám phi hành thú đó đám xuống đại bản doanh của binh đoàn thần võ, lập tức mang đến một sự chấn động lan khắp lòng người. Uy thế của binh đoàn thần võ một bước lên tới đỉnh, từ nay ngang dọc giang hồ, ai dám không nể mặt.
Lúc tất cả mọi người vào đến đại sảnh, đã thấy nhị sư huynh cùng Bào thúc đợi sẵn.
Kim Phượng nhìn thấy Lữ Tuấn, đáy mắt thoáng qua một chút kinh ngạc. Hiểu My gật đầu với cô rồi giới thiệu mọi người với nhau.
Giây phút chào hỏi qua đi, tất cả những nhân vật quan trọng nhất của binh đoàn Thần Võ bắt đầu quây quần, bàn chuyện khởi hành.
Chuyến này, Lữ Tuấn đi liên hệ chỉ gặp được đại trưởng lão và Thiết Quân Hạo, thuộc hạ đắc lực của Lãnh Nguyệt Công Tử cùng tham gia Giao lưu hội khi xưa. Nghe nói vị chưởng môn của Hắc Nguyệt Phái đã đi du sơn ngoạn thuỷ. Tất cả sự vụ tại Ma Lâm Thành đều do đại trưởng lão quản lý. Lữ Tuấn chỉ có thể đem binh đoàn gửi gắm cho ông ấy. Cũng may, mọi chuyện đều thuận lợi, dễ dàng.
Đại bản doanh của binh đoàn sẽ giao cho Bào thúc trông coi. Trong hơn ba mươi huynh đệ bọn người Trần Đại Uy, chỉ có hai mươi lăm ngươi sẽ theo Trần Hiểu My và Lữ Tuấn tiến về phía nam. Số còn lại tình nguyện ở lại trấn giữ tiểu viện và giảng dạy, bồi dưỡng cho lũ trẻ. Mặc dù đây là thành trì thuộc quản lý của Hắc Nguyệt phái, Lãnh Nguyệt công tử cũng đã cho người cam kết hỗ trợ, nhưng cũng không thể giao hết già trẻ lớn bé trong gia đình cho người ngoài.
Mọi chuyện sắp xếp ổn thoã. Tất cả trở về phòng nghỉ ngơi. Kim Phượng theo Hiểu My đến phòng thì thấy Lữ Tuấn đang đợi cô dưới giàn hoa lê. Thân ảnh áo lam nổi bật giữa rừng hoa trắng muốt. Hiểu My nhìn thấy, có chút động lòng.
Kim Phượng bước nhanh tới, khom người hành lễ: - Bái kiến phu thần.
Lữ Tuấn gật đầu với cô. Sau đó, cả ba ngồi xuống chiếc bàn bát tiên bên cạnh.
Bưng bình trà nóng, châm ra các chén rồi đưa tới trước mặt mọi người. Kim Phượng có chút chua xót, bùi ngùi:
- Ly biệt hai vạn năm. Đến cuối cùng cũng đợi được ngày hội tụ. Không ngờ, ngài lại là vị phu thần đầu tiên mà tôi gặp được. Xem ra, vụ cá cược lúc trước, cơ hội thắng chắc chắn sẽ thuộc về ngài rồi.
- Cá cược, cá cược gì? Hiểu My nhìn người tỷ muội của mình, giọng ẩn chứa nghi ngờ dày đặc.
Kim Phượng nhìn Lữ Tuấn rồi nhìn sang Hiểu My, bí ẩn cười cười.
- Thiên cơ không thể tiết lộ. Nếu bây giờ ta nói ra, có thể sẽ ảnh hưởng đến những người khác. Không công bằng với họ. Đến khi 12 phu thần chính thức gặp nhau, ký ức khôi phục, họ sẽ nhớ lại mọi thứ thôi.