Kim Liên vàng rực mang theo một đóa hoa sen bập bùng màu xanh lam bên trên, băng qua huyết trì đỏ rực. Sự tương phản về màu sắc càng làm cho cảnh tượng lúc này duy mỹ mà vô cùng chấn động. Lúc Hàn Tử Liệt và dẫn theo Lâm Tiểu Hổ trở lại đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, sau đó mới là sự lo lắng nồng đậm dâng cao. Tâm trạng họ cũng phập phồng theo từng chuyển động của ngọn lửa hình sen màu xanh đang tiến lại bụi Huyết Liên ở giữa hồ.
- Hàn công tử. Sư phụ chắc chắn sẽ không có việc gì chứ?
- Nàng ấy rất lợi hại.
Đáp lại câu hỏi của Tiểu Hổ, Hàn Tử Liệt buột miệng trả lời.
Lúc này, Hiểu My đã tiếp cận được bụi huyết liên. Nhìn đóa hoa thẳng tắp vươn lên, cao hơn đầu người, mỗ nữ cảm thán trong lòng. Cùng là hoa sen, nhưng mà so với Quốc hoa của đất nước cô ở trước đây thì đóa sen này quá vĩ đại rồi. Đứng trên bờ hồ không cảm nhận được rõ ràng. Nhưng quan sát cận cảnh thế này thì thấy nó phi thường khác biệt.
Toàn đóa hoa tỏa ra một mùi huyết tinh nồng đậm. Dù mọc giữa huyết trì, nhưng mùi vị của nó vẫn rất riêng biệt. Nói thế nào ấy nhỉ. Nếu như cả ao máu này có vị tanh tưởi và mùi oxit sắt nồng khoang mũi. Thì đóa huyết liên này lại mang đến mùi máu thơm ngọt đầy hấp dẫn. Hiểu My chớp chớp mắt. Có cảm giác mình giống như một vampire (ma cà rồng) khi đối diện với đóa hoa to lớn ở đây.
Từng cánh hoa xòe ra. Bên trong nó là một thứ chất lỏng màu vàng nhạt sóng sánh, trong suốt. Hiểu My rất muốn nếm thử hương vị của nó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nhịn một chút vẫn tốt hơn.
Quan sát hoa sen xong thì mỗ nữ hướng tới mớ đài sen với những hạt tròn tựa huyết châu đỏ thẫm bên trong.
Hiểu My điều khiển kim liên dưới chân. Thu lại Thanh liên thần hỏa rồi bắt đầu thu gặt đài sen.
Hàn Tử Liệt đứng trên bờ, nhìn thân ảnh của cô nàng dưới hồ, đôi mày cau lại. Ánh mắt của đại soái ca chưa một lần chớp, chăm chăm vào nhất cử nhất động của nữ nhân dưới hồ. Khi bàn tay trắng nõn của Hiểu My đụng tới đài sen rồi bất ngờ thụt lại, sau lại tiếp tục vươn ra, nắm chặt vào phần cuốn dưới đài, bứt mạnh…. một tiết “phựt” thật to vang lên làm trái tim của Hàn Tử Liệt cũng nhảy thót một cái.
Cũng may, Hiểu My đã hái được đài sen đầu tiên và cho vào giới chỉ không gian. Cô nàng lúc này đang nhắm đến cái đài sen bên tay phải. Mọi chuyện khá thuận lợi.
Nhưng mà, sự thật tiếp theo đã chứng minh, mọi người vui mừng và yên tâm hơi sớm rồi.
Bởi lẽ, sau khi mỗ nữ thu lấy cái đài sen thứ hai thì mặt huyết trì yên ả bỗng chốc sôi sục lên. Kim Liên chao đảo, rung lắc dữ dội. Trong ánh mắt bàng hoàng của một lớn một nhỏ trên bờ, Hiểu My nghiêng người rồi cứ thế lọt tỏm xuống bên dưới.
- Sư phụ!
Lâm Tiểu Hổ kinh hoảng hét lên! Hàn Tử Liệt khẩn trương, ôm lấy thằng nhóc. Trong lòng rất sốt ruột, chỉ muốn nhào thẳng xuống hồ để tìm kiếm bóng dáng Hiểu My. Nhưng khi nhìn xuống đứa nhóc run rẩy bên chân. Hắn lại chần chờ trong vài hơi thở. Đúng lúc này, bên tai hai người vang lên một thanh âm quen thuộc:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Tiểu Bạch và Hắc Báo nghe tiếng hét của Tiểu Hổ thì lập tức xuất hiện. Nhưng mà trên mặt hồ lúc này nào còn bóng dáng của Hiểu My. Đóa hoa sen bằng tinh thiết màu vàng lặng im bên gốc bụi Huyết liên. Hai người Hàn Tử Liệt và Lâm Tiểu Hổ thì trên mặt ngơ ngác, biểu tình lúc này chỉ có thể miêu tả bằng mấy cụm từ như “linh hồn chết lặng”. Haiz.
- Nàng ấy không sao. Tuy có nguy hiểm nhưng vẫn còn sống.
Tiểu Bạch dựa vào cảm giác và mối liên hệ của mình với chủ nhân, thập phần khẳng định.
……………………………………………………………………….
Hiểu My bất ngờ bị rơi xuống huyết trì. Mặc dù kịp thời dùng Thanh Liên Thần Hỏa bao bọc bản thân nhưng lại không có biện pháp ngoi lên. Dường như có một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn hút lấy cô, tựa như cái lần ở Nguyệt Sa, gặp gỡ với Tử Quân lúc trước.
Đóa hoa sen màu xanh càng lúc càng chìm sâu xuống tận đáy của ao máu đỏ rực. thời gian không biết bao lâu, Hiểu My cảm thấy linh lực trong cơ thể càng lúc càng khô kiệt. Thanh liên thần hỏa càng lúc càng mờ nhạt, không thể duy trì.
Trong lúc vội vã lấy đan dược từ không gian giới chỉ, mỗ nữ không để ý, có một hạt sen màu đỏ, to bằng ngón tay cũng theo đó thoát ra, lẫn chung với đám đan dược trên tay cô rồi bị mỗ nữ thảy vào miệng.
Một cảm giác đau đớn ập lấy. Hiểu My thấy trước mắt tối sầm rồi cứ thế ngất đi. Thanh Liên Thần Hỏa duy trì cho đến khi thân thể cô nàng chạm đáy hồ rồi rút hết vào trong. Hiểu My lập tức bị vùi trong ao máu đỏ rực. Từng sợi tóc, từng lỗ chân lông trên da thịt đều đang trải qua một quá trình biến ảo phi thường.
Máu trong cơ thể cô chảy ra ngoài, cùng lúc đó, máu trong huyết trì lại thấm vào bên trong, bị Thanh Liên Thần Hỏa luyện hóa, tinh lọc rồi mới bắt đầu lưu chuyển khắp kì kinh bát mạch. Hạt sen mà cô nàng nuốt nhầm khi nãy đang bắn ra từng tia đỏ rực. Đây là phần tinh khiết nhất của chất lỏng trong ao máu đã được kết tụ qua vô số tháng năm.
Da thịt trên người của nữ nhân không ngừng nứt ra, liền lại, nứt ra, liền lại. Xương cốt trong cơ thể bị dòng máu mới chảy qua cũng biến dạng. Không chỉ càng thêm chắc chắn, cứng cáp như tinh thiết mà còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng. Nếu không có Thanh Liên thần hỏa che chở, e là Hoan Hỉ thần kiếp nạn này đã chẳng thể vượt qua.
Cả người của Trần Hiểu My bây giờ đã là một huyết y nhân, lại chìm giữa lòng chất lỏng đỏ tươi nên không ai nhận ra quá trình thay đổi, cải tạo tàn khốc này. Ngay cả bản thân cô nàng cũng vậy. Nhờ Hiểu My mất đi toàn bộ ý thức nên không cảm nhận được sự tra tấn khủng khiếp. Chỉ là chốc chốc, đôi mày cong cau lại, hai bàn tay theo bản năng run lên nhè nhẹ chứng tỏ sinh mệnh vẫn chưa trực tiếp mất đi.
Trần Hiểu My nằm dưới đáy hồ bao nhiêu thời gian thì đám người Hàn Tử Liệt đứng trên bờ lo lắng bấy nhiêu thời gian.
Hắc Báo thấy không khí không đúng nên chẳng dám lên tiếng. Nó bắt chước Ngân Nguyệt Xà và hai người Hàn Tử Liệt, nhìn chằm chằm về phía huyết trì, chờ đợi kỳ tích xảy ra.
Lần thay da đổi thịt này của Hiểu My kéo dài đúng nửa năm.
Vào một buổi sáng của ngày mới thuộc nửa năm sau, cô nàng có một giấc mơ rất lạ. Trong mơ là cảnh tượng chiến đấu của hai đầu rồng từ tinh không kéo xuống mặt đất xanh tươi, khiến cho gió mây vần vũ, đất đá xới tung. Nơi mà hai đầu rồng này xuất hiện, vạn vật gần như bị hủy diệt. Chỉ còn lại thanh âm ầm ầm và tiếng thét gào vọng ra từ sự đổ nát và tiếng đấu pháp của hai con thượng cổ thần long.
Bọn chúng đánh với nhau không biết bao lâu. Đến lúc tưởng chừng như sắp sửa phá hủy hoàn toàn mảnh thiên địa này thì hai con rồng lại cùng đồng quy vu tận. Máu rồng chảy xuống, đọng lại thành hồ, xương cốt và thể xác hóa thành núi, thành đồi, tinh thần của chúng lại tạo thành kết giới, bao bọc toàn bộ Đoạt Mệnh sơn mạch.
Trên huyết trì, bụi huyết Liên cứ hai trăm năm lại nở hoa. Hoa sen một trăm năm mới kết đài. Đài sen cứ thế tồn tại. Mỗi hạt sen chính là kết tinh của long huyết tinh khiết nhất. Nó mang theo năng lượng và tinh thần của hai đầu long.
Hiểu My có thể lăn lộn trong sơn mạch này, có thể tiến nhập Huyết trì này… tất cả chỉ có thể quy kết ở hai từ duyên phận.
Giấc mơ kết thúc cũng là lúc Hiểu My mở mắt ra. Lúc này, thứ chất lỏng màu đỏ bao bọc lấy bản thân cô đã nhạt bớt đi. Cô dễ dàng quan sát được hoàn cảnh xung quanh.
Sau đó, mỗ nữ kinh ngạc nhận ra, mình thế mà nằm dưới mớ rễ sen chi chít dày đặc. Bên cạnh, trước mặt, sau lưng là những củ sen to bằng thân con bò mộng, trắng bóc, béo ù.
Đại nạn không chết nên có hậu phúc. Mỗ nữ đắc ý trong lòng. Hai tay nhanh chóng lựa ra mấy củ nhìn vừa ý, nhổ mạnh. Củ sen, thân sen, đài sen bị mỗ nữ tàn ác thu hết vào không gian giới chỉ. Nếu không phải muốn để dành lại cho người hữu duyên và bảo tồn huyết trì này thì cô nàng tham lam nào đó đã cưỡm sạch tất cả chứ không phải mất thời gian kén cá, chọn canh thế này đâu. Ha ha.
Đám người Hàn Tử Liệt sau ba tháng chờ đợi. Cuối cùng cũng nhận ra sự thay đổi rõ rệt của huyết trì. Không chỉ màu đỏ của chất lỏng dưới hồ nhạt bớt, loãng bớt mà ngay cả bụi huyết liên giữa hồ cũng càng lúc càng rời rạc, lẻ tẻ. Đám đài sen to lớn, nặng nề…. từng cái từng cái bị kéo xuống mặt hồ rồi biến mất. Cả bụi huyết liên tồn tại cả vạn năm thoáng chốc chỉ còn lại đóa hoa to lớn và lát đác mấy cái đài sen chưa già.
- Sức phá hoại của chủ nhân quả nhiên không thể dùng ngôn ngữ bình thường mà hình dung được a.
Tiểu Bạch tròn mắt, ảo não thốt lên. Hàn Tử Liệt thì co rút khóe môi. Lâm Tiểu Hổ thì ngập tràn kích động, hâm mộ.
Tội nghiệp cho Hắc Báo. Nhìn bảo vật mà nó gìn giữ (à không, bảo vật mà nó thèm thuồng, khao khát) mấy ngàn năm nay bị người khác đoạt mất nhẹ nhàng, trong lòng ngũ vị tạp trần.