Sau khi tam trưởng lão bị người giải đi. Tô Kiếm cũng trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến tất cả những người trên toàn Việt Quốc về tham gia giao lưu hội tại tổng đàn của Thánh Điện Quang Minh.
Mặc dù nguy cơ đã được giải trừ, nhưng mà uy vọng của Thánh điện từ nay đã không còn “như mặt trời ban trưa” trên toàn thể Phong Linh đại lục. Cách làm không thỏa đáng, chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân mình mà khinh nhẹ an nguy của người khác… nhiều tội danh ùn ùn phủ lên đầu bọn họ. Thậm chí, không ít người còn không ngừng oán trách, nếu như không vì cái vòng thi đấu vô cùng đặc biệt tại tổng đàn của thánh điện, không đến nỗi nhiều đội tuyển tham gia giao lưu hội vô duyên vô cớ bị hạ thủ, không rõ tung tích cho tới tận hôm nay.
Ngay cả những đội thông qua thử thách sinh tử, mém chút nữa cũng mất mạng vì thiên ma độc, trở thành con tốt thí trong cuộc nội chiến của Thánh điện còn gì? Trên đời còn có nỗi oan nào lớn hơn nỗi oan này nữa không chứ?
- Cho dù Tô Kiếm và nhị vị trưởng lão có dùng quyền lợi bù đắp cho đám pháo hôi này thế nào đi nữa thì cũng không xoa dịu được những tâm hồn bé bỏng đã bị tổn thương sâu nặng. – Hiểu My nhìn cục diện bày ra trước mắt, chán nản thở dài.
Nhưng mà người buồn bã nhất lúc này, không ai khác chính là Kim Mao Sư anh minh thần võ bên cạnh Hiểu My.
Đại Kim vuốt vuốt cái đầu nhỏ xíu của Tiểu Hôi, nhìn về phía ba người lãnh đạo tối cao của Quang Minh Thánh Điện trên kia, rồi lại nhìn cả đại điện từng người từng người lục tục rời đi, hai mắt ngập tràn thất vọng:
- Ai, Sao mọi chuyện mới thế đã giải quyết rồi? Không có đánh đấm gì sất. Chuyện này thật mất hứng a.
Tô Kiếm và hai vị trưởng lão: “…”
Sau khi những người khác đã ly khai, bao gồm cả ba người Đinh Khải Nguyên, Chu Phong cùng Trương Chính Phương, điện chủ Quang Minh Thánh Điện mới nhìn sang Hiểu My, trịnh trọng nói lời cảm tạ. Sau đó, lão còn đặc biệt nhấn mạnh:
- Trần cô nương, chuyện mà Diệp trưởng lão hứa hẹn với cô, tôi đã biết. Chỉ là bản thân ta vừa mới được cô nương cứu giúp, mặc dù sức khỏe hiện giờ đã không còn đáng ngại, nhưng tạm thời lại chưa đủ sức để khởi động Thất Thải Châu. Xin cô nương thông cảm, đợi tới trưa mai, lúc ánh mặt trời cực thịnh, tôi tất sẽ hoàn thành hứa hẹn của mình.
- A, chuyện này cứ quyết định như vậy. Điện chủ, chúng tôi xin phép cáo lui trước.
Trần Hiểu My đã đợi được ngần ấy thời gian, thêm một ngày nữa có là bao. Vì vậy, đối với yêu cầu của Tô Kiếm, cô nàng khẳng khái đáp ứng rồi mang theo người của mình, tiêu sái rời đi.
……………………………………………………………………
Trở lại khách điếm dành cho đội tuyển Dược Phong Cư.
Khúc Văn cởi chiếc áo tàng hình đang mặc trên người trả lại cho Hiểu My, cuối cùng thì hắn cũng có thể dùng chân diện thực mà xuất hiện dưới ánh mặt trời rồi. Cảm giác này thật dễ chịu a.
- Nghĩa đệ, Thiên Ma Độc này, đệ thấy thế nào?
Bàn Ngâm vừa nhìn thấy tuyệt đại soái ca kéo ghế ngồi xuống cạnh bên mình thì lập tức lên tiếng:
- Thiên Ma độc này được tụng xưng là một trong thiên hạ thập đại kỳ độc tại Đại Lục Phong Linh, nhưng với đệ thì nó cũng không đáng ngại. Chỉ là màn nội đấu tại Quang Minh Thánh Điện lần này vốn không tầm thường. Ngay cả chuyện của Hoàng Kỳ và vị thánh tử bí ẩn kia cũng vậy.
- Hửm? Huynh phát hiện được gì sao?
Trần Hiểu My tò mò nhìn sang Khúc Văn. Tất cả mọi người đều ở ngoài sáng, chỉ có mình hắn ở trong tối theo dõi mọi diễn biến xảy ra. Cho nên, khả năng mà vị độc sư này phát hiện manh mối khả nghi là rất lớn.
Khúc Văn nghe câu hỏi của cô thì quay sang, chợt thấy sự tin tưởng lẫn hiếu kỳ trong đôi mắt to tròn, trong vắt của nữ nhân, tim hắn thoắt cái rộn lên. Cũng may, da mặt mỹ nam đủ dày, cảm xúc rất nhanh cũng được khôi phục lại.
- Chuyện này không đơn giản. Khi người đầu tiên trúng độc ngã xuống. Vị thánh tử này đã tức khắc hành động. Sự quyết đoán và linh hoạt đó, không phải ai cũng làm được. Nhưng vấn đề là trong lúc cấp bách, chiêu thức mà hắn sử dụng lại không giống bình thường.
- Hửm, chiêu thức nổi tiếng nhất của hắn không phải là Vô Ảnh Kiếm hay sao?
- Hắn dùng Diệp Vũ Tiêu. – Khúc Văn khẳng định.
Bàn Ngâm trước lúc “ngất” đi, vẫn không nhìn thấy thánh tử ra tay. Nhưng mà Khúc Văn tò mò đuổi theo, nên dễ dàng nhận ra, trong quá trình đột phá vòng vây, ngoài Vô Ảnh kiếm, vị thánh tử bí ẩn này còn dùng cả Diệp Vũ Tiêu – là tuyệt kỷ dành riêng cho các thế hệ con cháu được chỉ định của Diệp Gia – gia tộc ẩn cư tại đại lục này.
Diệp Vũ Tiêu là tuyệt kỹ dùng lá cây thay thế cho ám khí, xuất ra với tốc độ và lực sát thương còn hơn cả các loại phi tiêu tại Phong Linh Đại Lục. Nhưng mà cái đáng sợ nhất của tuyệt kỹ này là người vận dụng có thể dùng bất cứ loại lá cây nào để làm vũ khí, cho nên trong giao chiến, hắn không sợ tình trạng “Kiếm gãy, đao cùn, súng hết đạn” có thể xảy ra. Quả thật thần. Ha ha - Hiểu My nghe Khúc Văn giới thiệu, vô vàn ý tưởng xuất hiện trong đầu.
- Nói vậy, vị thánh tử này rất có thể là một thành viên quan trọng của Diệp gia. Hèn gì, đại trưởng lão Diệp Nguyên lại tin tưởng và bao che hắn như vậy.
- Đúng thế ha. Từ lúc đến đại lục này, tính luôn cả Diệp Lăng xuất hiện tại Đan thành, chúng ta đã gặp được ba thành viên của Diệp gia. Xem ra, gia tộc này mặc dù lánh đời, nhưng mà cũng nổi tiếng quá rồi.
- Ngốc. Cái này chính là câu: "Đại ẩn tại triều, trung ẩn tại thị, tiểu ẩn tại lâm". Diệp Gia này thuộc hàng siêu ẩn – cho nên nơi nào cũng thấy được người của họ.
Hồ Hoài An vừa cảm khái một câu đã bị Đại Kim quăng cho một gáo nước lạnh đầy thâm sâu. Nhóm người A Thủy, Ngọc Tam Lang cùng Hồ Phượng Nhi chỉ có thể ôm trán, căng miệng cười. Hai kẻ này đúng là càng ngày càng hợp ý.
Hồ Hoài An từ lúc bái Trần Hiểu My làm sư phụ, đi theo bên cạnh cô nàng, còn thêm một thú nhân khả ái vô địch là Đại Kim, tính tình cũng có sự thay đổi đáng kể. Cả người hoạt bát, sáng sủa và vui vẻ hẳn lên. Đây chính là minh chứng hùng hồn nhất cho câu tục ngữ xưa nay: “Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài”, “Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”. Ha ha.
Ngọc Tam Lang cũng có sự thay đổi. Mặc dù không rõ ràng như sư đệ của hắn, nhưng mà trong hành vi, ngôn ngữ hằng ngày cũng có sự tiêu sái, tùy ý, phóng khoáng nhiều hơn.
Hiểu My vui mừng nhìn những người bên cạnh mình ai cũng tốt dần lên. Chỉ cần đợi tới ngày mai, cứu được nhị sư huynh, mọi chuyện sẽ càng thêm thập toàn thập mỹ.
………………………………………………………………………..
Hôm sau, khi mặt trời đứng bóng, đoàn người của Hiểu My cùng với Tô Kiếm và nhị vị trưởng lão của Quang Minh Thánh Điện gặp nhau. Tô Kiếm đưa họ tới cấm địa của thật sâu bên trong của cung điện. Nơi này quả nhiên đặc biệt. Bởi lẽ so với điều kiện thiếu thốn, linh khí khô cằn bên ngoài, khu vực này lại như chôn giấu tụ linh trận, tập trung tất cả linh khí trên đại lục này.
Trung tâm của cấm địa là một hồ nước lớn được vây giữa một vòng liễu rũ mơn mởn xanh. Mặt hồ rải rác vài khóm hoa sen. Có đóa trắng ngần như tuyết, có đóa lại hồng tươi thoang thoảng hương đưa. Nếu người không biết nhìn vào đây, chỉ cảm thán những đóa hoa này rất đẹp, rất xinh. Chỉ có những người am hiểu sâu xa như Bàn Ngâm hay thái tử Phi Long, mới liếc mắt đã nhận ra, mỗi khóm hoa trên mặt hồ đều tương ứng với một vì sao trong chòm sao Bắc Đẩu.
Tuy nhiên, huyền cơ đâu chỉ có bấy nhiêu.
Toàn bộ cấm địa này thật ra là một trận pháp, lấy hồ sen làm trung tâm. Mỗi một gốc liễu, một khóm hoa, một tảng đá cuội tưởng như là vật điểm xuyến tự nhiên, nhưng khi nhìn lại lần thứ hai, nó đã là một phần không thể thiếu của toàn bộ đại trận. Mà tại giữa trung tâm của trận pháp, một thạch đài cao hơn năm thước, sừng sững đội nước nhô lên, tỏa ra khí chất như viễn cổ, vừa thần thánh, lại uy nghiêm khiến cho kẻ nhìn thấy phải dâng lên niềm tôn kính từ tận đáy lòng.
- Bắc Đẩu Thất Tinh liên hoàn trận – đây là một trong những đại trận sinh dưỡng tốt nhất từ thuở hồng hoang cho đến nay.
A Thủy tán thưởng một câu. Mặc dù hắn không phải là trận pháp sư, nhưng mà bản thân là thái tử của tộc Giao nhân, có loại sách nào mà hắn chưa nhìn qua. Cho nên, chỉ cần dựa vào quan sát tỉ mỉ của bản thân, hắn đã có thể điểm mặt gọi tên, biết được uy danh nổi tiếng của đại trận này.
- Không ngờ, Quang Minh Thánh Điện có thể có được bảo vật như thế này. Hèn gì có thể trở thành thánh “Cây đa cây đề” trên toàn bộ Phong Linh đại lục.
Bàn Ngâm nhìn đại trận trước mắt rồi lại nhìn sang Khúc Văn, giới thiệu cho nghĩa đệ của lão cũng như bọn người Hiểu My về tác dụng của Bắc Đẩu Thất Tinh Liên Hoàn Trận. Mặc dù giải thích của lão không đầy đủ lắm. Nhưng có thêm A Thủy bổ trợ cũng đã toàn vẹn đưa ra giải thích chính xác cho những người bên cạnh. Thậm chí, ngay cả Tô Kiếm, Thái Kỳ và Diệp Nguyên cũng sửng sốt, kinh hoảng không thôi.
………………………………………………………………………
Chú Thích:
Nhóm sao Bắc Đẩu còn gọi là Bắc Đẩu thất tinh là một mảng sao gồm bảy ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Đại Hùng tại Thiên Cầu Bắc.
Trong hệ thống các chòm sao, Sao Bắc Đẩu là bảy ngôi sao mang hình ảnh cái đấu (đẩu).
Bốn ngôi đầu tạo thành một tứ giác gọi là Đẩu khôi, ba ngôi sau tạo thành cái đuôi gọi là Đẩu thược. Ngoài ra còn một ngôi sao nằm sát bên cạnh ngôi sao ở giữa của Đẩu thược, được coi là sao phụ, gọi là Phụ tinh.
Người Việt Nam cũng thường gọi chòm sao này là chòm sao Cái Gầu vì trông giống cái gầu tát nước.
Tại Mỹ chòm Bắc Đẩu có tên gọi khác là Cái Muỗng Lớn (Big dipper).