- Ta đặt quả trứng này trong giới chỉ, xếp rất nhiều tinh hạch yêu thú kế bên, nhưng hai năm rồi mà nó vẫn chẳng hề động đậy. Còn đang nghi ngờ là quả trứng chết nữa đó.
- Hoàng Phong Điêu cũng có nhiều loại. Thời gian ấp trứng càng dài thì linh trí và tốc độ càng cao. Riêng quả trứng trên tay cô có huyết thống gần với thần Phượng, nên nếu không có cơ duyên, đến vài ngàn năm sau cũng chưa chắc ấp nở.
Kim Phượng quan sát quả trứng trên tay Hiểu My, trầm ngâm lên tiếng.
- Cơ duyên thế nào? Hiểu My nhìn cô đầy hi vọng.
- Không phải đến rồi sao?
Nói rồi, Kim Phượng ép ra một giọt máu từ đầu ngón tay, nhỏ lên quả trứng. Máu lập tức ngấm sâu vào bên trong. Một vầng hào quang loé lên bao phủ trứng Hoàng Phong Điêu vào bên trong nó.
Crắc
Tiếng nứt vỡ vang lên. Vỏ quả trứng bắt đầu xuất hiện những đường rẽ nhánh không cố định. Một cái đầu nhỏ xíu thò ra ngoài. Cái mỏ như hai vỏ trấu to khép mở, bật ra thanh âm Chíp…. chíp….
Ôi, đáng yêu quá!
- Hiểu My, mau cho nó uống máu của cô. Trọn đời, trọn kiếp nó sẽ trung thành, không thay đổi.
Hiểu My lập tức làm theo lời nói của Kim Phượng. Cắt tay một đường, nhỏ máu vào mảnh vỏ trứng vừa rơi ra, hiếu kỳ nhìn chim non cuối đầu chăm chỉ uống.
Chỉ loáng sau, Hoàng Phong điêu con bắt đầu đứng dậy, loạng choạng chui ra ngoài, nhắm ngay hướng Hiểu My nhào tới.
Chíp chíp – chíp chíp.
Đỡ nó vào lòng, mỗ nữ khoái chí, híp mắt mỉm cười.
- Đáng yêu thật. Ta gọi ngươi là tiểu Hoàng nhé! Cái tên này rất hợp với ngươi.
Ặc. Ngân Nguyệt Xà mặt mày biến sắc. Nó thật nể tài nghệ đặt tên của Hiểu My. Trong khi đó, Kim Phượng kế bên thì nhíu nhíu mày, thở dài nhẹ nhõm. Cũng may là cô có tên riêng, không cần thay đổi làm gì.
- Kim Phượng. Hoá ra tỷ là thần Phượng à? Hèn gì mà tỷ lại xinh đẹp như vậy. Lần này bọn ta định đến Bờ Bắc Huyền hải. Tỷ có thể đưa mọi người đến đó không?
Hiểu My nhìn thân ảnh áo vàng, giọng tràn đầy hi vọng.
- Ta chưa hoàn toàn hồi phục. Muốn chở một hai người đi cũng không sao, chỉ là mất chút thời gian. Nhưng nếu số người quá đông thì hơi phiền một chút. - Kim Phượng chần chừ một lát, mới trả lời.
- Không sao cả. Hai vạn năm tỷ còn đợi được. Ta đợi tỷ thêm ít thời gian thì có sá gì. Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này.
Kim Phượng gật đầu. Hoá thân thành bản thể, thần điểu phượng hoàng cao quý lại vô cùng xinh đẹp.
Hiểu My vui vẻ đặt tiểu Hoàng Phong Điêu vào không gian giới chỉ, mang lại vòng bạch ngọc ngân xà rồi tung mình lên lưng phượng hoàng. Cả ba nhanh chóng rời khỏi đáy vực.
Nửa canh giờ sau, bọn họ từ trên mây cao đáp xuống mặt đất. Đi bộ thêm hai dặm thì gặp được đám người Trần Trường An đang chiến đấu cùng yêu thú cấp 9: Kim mao sư hai đầu.
Trận đánh vô cùng khốc liệt. Các huynh đệ Thần Võ binh đoàn dùng tất cả kỷ năng, giở tất cả tuyệt chiêu vẫn không thể tiếp cận gần nó. Trường An tận dụng lợi thế khinh công và ám khí Mai hoa châm, tập kính vào các bộ phận hiểm yếu trên thân, khiến nó tức giận, gào thét điên cuồng.
- Tên á nhân kia. Ngươi chỉ mang nửa huyết thống nhân loại mà lại cùng bọn họ đối phó ta. Đã vậy, ta sẽ đưa ngươi xuống cửu tuyền. Hãy xem đây.
Nói rồi, từ hai đầu của nó. Vô số ngọn lửa đỏ rực bắn ra, một nữa tập trung hết về Trần Trường An. Nửa còn lại bao trùm bọn Trần Đại Uy còn đang ở hướng ngược lại.
Trần Trường An vận dụng thuộc tính thuỷ, hoá ra một bức tường nước chặn bốn phía xung quanh, dập tắt ngọn lửa đang hừng hực lao tới. Chỉ tội cho những huynh đệ bên kia, vài người tránh không kịp, quần áo bị đốt cháy, phải lăn lộn trên mặt đất để dập lửa.
Không khí xuất hiện mùi vải cháy khét và những âm thanh xèo xèo. Lúc Hiểu My kịp thời đuổi tới đã thấy cảnh tượng thảm thương như vậy.
Cô tức giận, triệu hồi Như Ý Côn, tung ra chiêu quen thuộc.
Thiên Long cửu khúc. Đi!
Tiếng hét vừa dứt. bốn phía xung quanh Kim Mao Sư đã xuất hiện dày đặc hoả châu làm nó hoảng hốt, giật mình. Nhưng càng lợi hại hơn, khi đã tới gần nó thì tất cả hoả châu đồng loạt bạo nổ. Tia lửa bắn ra, đốt bộ lông vàng kim của nó lỗm chỗm, đen thùi.
Kim mao sư lập tức rống lên: Nhân loại chết tiệt. Dám đốt lông ông. Ông cũng sẽ thiêu trụi tất cả những thứ trên người ngươi.
Nói rồi. Nó nhảy chồm lên, bất chấp lửa vẫn lập loè xung quanh thân thể. Hai cái miệng cùng lúc phồng lên, ào ào phun ra ngọn lửa đỏ rực, hướng về phía Hiểu My.
Cô vận khinh công, lùi ra xa hơn 10 trượng.
- Thiên Long bạt sơn. Đi!
Thật ra, với trình độ võ công của cô bây giờ, có thể dễ dàng đập chết một con yêu thú cấp 9 cỡ Kim mao sư. Chẳng qua, khi gặp nó, cô đột nhiên nghĩ ra một biện pháp khác. Đại môn của binh đoàn Thần Võ còn đang thiếu hai con sư tử đá hai bên nha. Mang nó về giữ nhà cũng được. Hắc hắc.
Kim mao sư vọt mạnh lên, vận tốc quá nhanh nên không kịp đổi hướng, bị trúng ngay một đòn tạt ngang của gậy Như Ý. Mất đà, nện ầm xuống đất, đầu óc quay cuồng.
Cũng may đẳng cấp nó cao. Chứ như mấy con yêu thú bình thường, dưới một đòn này của Hiểu My thì hai cái đầu bườm to đã bị bổ ra như dưa hấu.
Trường An và bọn người Trần Đại Uy nhìn thấy thế. Tặc lưỡi hít hà. Sau, hưng phấn hét to: Lão đại uy vũ. Đánh quá đẹp!
Bóng dáng Hiểu My loé lên. Chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Kim Mao Sư còn đang lạc giữa một rừng sao xoay mòng trước mắt.
- Chết hay hàng, chọn nhanh!
- Nhân loại chết tiệt. Lão đây đã bại dưới tay cô. Muốn chém muốn giết thì tuỳ. Còn muốn ta đầu hàng thì quên đi!
Kim mao sư vịt chết còn mạnh miệng. Đáng tiếc, con mồi mà mỗ nữ đã nhìn trúng thì dứt khoác không bỏ qua.
- Nghe ta nói nè con sư tử ngu ngốc kia. Đến con kiến còn tham sống, huống chi ngươi đã bỏ ra cả mấy ngàn năm mới luyện đến cấp độ này.
Cuộc đời còn nhiều thứ tốt đẹp biết bao. Không lẽ ngươi không muốn một ngày nào đó sẽ hoá hình, đi du sơn ngoạn thuỷ khắp nơi, nếm đủ thứ sơn hào hải vị.
Chết thì có gì hay. Nếu bây giờ ngươi chết đi, ta sẽ cho bọn họ lấy tinh hạch trong đầu ngươi, lột da ngươi, đến máu huyết, xương thịt ngươi ta cũng biến thành thức ăn cho lũ cẩu. Lẽ nào như thế ngươi cam tâm?
Hiểu My uốn lưỡi bảy tấc, phân tích thiệt hơn. Thế nhưng, Kim mao sư cũng không phải trẻ lên ba dễ gạt.
- Nhân loại gian xảo không đáng tin. Làm sao ta biết, nếu ta hàng, ngươi sẽ bỏ qua mà không hành hạ ta, đối xử với ta như súc vật.
Ặc. Ngươi vốn dĩ là súc vật chứ nào phải con người. Hiểu My trong lòng thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn vững chắc cam đoan:
- Dưới danh nghĩa của thần Hoan Hỉ, Trần Hiểu My xin thề. Yêu thú thần phục ta, trung thành với ta, sẽ được ta tôn trọng. Không ngược đãi, đánh đập, bạo tàn. Không lạm sát sinh mạng. Ngược lại sẽ đối xử như huynh đệ, có phước cùng hưởng, có hoạ cùng chia.
Sau khi Trần Hiểu My tuyên thệ, bầu trời quang đãng bỗng nỗi lên đùng đùng tiếng sấm. Đây là Huyền Thiên lục địa chào đón chủ nhân của nó, Hoan Hỉ thần.
Kim Mao sư lưỡng lự. Mặc dù nhân loại trước mắt có thể khiến cho nó rung động, nhưng muốn nó từ bỏ tự do, một mực bên cạnh, đi theo, nó vẫn uất ức, không cam.
Đến lúc này, Kim Phượng mới hiện thân, trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, chầm chậm, thong dong đi tới trước mặt Kim mao sư. Giọng nói lạnh nhạt nhưng lại khiến người nghe thập phần tin tưởng.
- Đi theo chủ nhân của ta. Là phúc đức mấy đời ngươi tu luyện được.
Kim mao sư nhìn thân ảnh vàng rực, lòng cực kỳ chấn động.
- Thần Phượng. Ngươi là Thần Phượng?
- Ngươi hoài nghi ta?
Kim Phượng nhếch mắt lên, khinh thường nhìn nó: - Có muốn nếm thử thần hoả phượng hoàng của ta không?
Nói rồi, đôi môi hồng khẽ mở, một đóm lửa màu vàng bay ra, nhìn thì bé nhỏ nhưng lại phát ra sức nóng kinh hồn. Đóm lửa bay đến, nhập vào một thân đại thụ bên cạnh Kim mao sư, cả cái cây đang xanh tốt đột nhiên bốc cháy dữ dội, chưa đầy năm phút thì tro bụi cũng không còn.
Kim mao sư lúc này thì ngoài khiếp sợ, không còn gì để nói. Bản thân Trường An và đám huynh đệ Thần Võ Binh Đoàn lại thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, nữ nhân nguy hiểm trước mặt này không phải kẻ thù. Nếu không, dù cho cả ngàn người như bọn hắn cũng không phải là đối thủ.
Sau một thoáng sững sờ. Kim Mao Sư lập tức hạ xuống quyết định. Nó đí tới trước mặt Hiểu My. Mọp người xuống:
- Chủ nhân. Từ nay Kim Mao Sư cam nguyện đi theo chủ nhân. Một đời trung thành. Nếu có ý nghĩ không an phận sẽ bị thần hoả thiêu rụi, lôi kiếp đánh thành tro tàn.