Mục lục
Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài cái giá liên tiếp tung ra. Mai Ngọc Long trên đài đã muốn cười lớn trong lòng. Nhưng mà mặt ngoài vẫn lạnh lùng, trấn tĩnh. Khả năng kiềm chế này, phàm nhân không thể so bì.

Vẻ mặt của Khúc Văn có chút tiêu điều…. Hiểu My nhìn thấy sự tiếc nuối nồng đậm dâng lên mắt của hắn, trong lòng hơi áy náy. Hướng về phía dưới sân khấu, cô hét lớn:

- Năm mươi viên tinh hạch cấp 9. 

Ha ha. Cái giá này quá lớn rồi. Ngay cả Thiên Mộc Sinh trên kia cũng chỉ có vài viên. Nhưng mà có người bỏ ra năm mươi viên tinh hạch cấp 9 để mua. Tất cả mọi người ở đây không cảm thấy choáng váng sao được?

Trong suy nghĩ của họ, nếu trong túi có số lượng tinh hạch nhiều như thế, đã có thể phất dậy cả gia tộc. Đâu ai tình nguyện mang ra đổi lấy một cái bát không có khả năng phòng thủ lẫn tấn công.

Thành Chủ Hoa Trọng Lâu cùng đại biểu của các gia tộc trầm mặc trong giây lát. Họ không phải không có khả năng hô giá tiếp tục. Nhưng mà nếu dốc toàn bộ nội tình gia tộc ra, tương lai gặp biến cố phát sinh thì biết làm sao. Dù thế nào đi nữa, phải để lại đường lui cho tộc nhân của mình a.

Mai Ngọc Long trên đài thấy bên dưới đã lặng im, nhìn có vẻ như không còn ai tiếp tục gọi giá, hắn ta đè xuống một chút tiếc nuối, dõng dạc lên tiếng:

- Năm mươi viên tinh hạch cấp 9 lần thứ nhất.

- Năm mươi viên tinh hạch cấp 9 lần thứ hai.

- Năm mươi viên tinh hạch cấp 9 lần thứ ba.

- Thành giao. Chúc mừng vị khách nhân vừa đạt được Thiên Mộc Sinh.

Nhiều tiếng vỗ tay vang lên. Hiểu My đứng dậy khỏi hàng ghế của mình, chầm chậm đi xuống. Trên gương mặt tuyệt sắc điểm tô một nụ cười rất nhẹ. Bộ váy áo màu xanh không gió cũng phất phơ, bềnh bồng theo mỗi bước chân khiến mọi người nhìn theo ngẩn ngơ, thất hồn lạc phách.

Trần Hiểu My đi xuống giữa sân khấu, lấy một túi to tinh hạch cấp chín giao cho Mai Ngọc Long.

- Mời Mai lão gia kiểm định.

Mai Ngọc Long cẩn thận mở túi ra đếm, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Hiểu My cười nói.

- Cô nương. Đây là Thiên Mộc Sinh của cô.

Hiểu My cầm lấy pháp bảo, nói câu đa tạ rồi quay gót, trở lại vị trí cũ. Cả quá trình xuất hiện ngắn ngủi, nhưng mà sắc thái đó đã để lại cho tất cả mọi người một ấn tượng vô cùng sâu sắc. (oa oa ao…. Có nhiều kẻ muốn cướp sắc của Hiểu My tỷ rồi kìa)

Mỗ nữ nhân vân đạm phong khinh, trở lại ghế ngồi của mình. Cô cầm Thiên Mộc Sinh lên ngắm nghía, săm soi một hồi. Sau đó, giơ nó về hướng của Khúc Văn. Cười hì hì nói:

- Khúc đại ca. Tặng huynh.

Khúc Văn sững sờ. Ngại ngùng từ chối.

- Quá quý trọng rồi. Muội để lại cho bản thân mình, hoặc tặng cho Trường An hay Thất bá phụ.

- Ài, huynh khách sáo với muội làm gì. Muội mua nó là vì huynh có hứng thú. Đưa cho huynh, không phải cũng là đưa cho muội sao. Huynh nhận đi, đừng ngại.

Khúc Văn nghe thế, mỉm cười: “Đúng vậy, đưa cho ta cũng là đưa cho muội. vậy thì ta cũng chẳng khách sáo làm gì. Nhưng mà ta vẫn phải nói một câu đa tạ với muội a.”.

Khúc Văn nhận lấy Thiên Sinh Mộc, cái bát xấu xí vừa đặt vào tay hắn đã phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu xanh. Ngoại hình cũng thay đổi. Tựa như một thứ đồ bằng sứ bóng nhoáng, tinh xảo. 

Hạ Lan Nhật ngồi bên cũng bất ngờ vì sự biến đổi này. 

- Thiên Sinh Mộc này xem ra tìm được chủ nhân của mình rồi. Mai gia này đúng là quá giỏi. Tại địa ngục Thâm Uyên này mà có thể tạo ra một pháp khí không thua gì với Hà Nguyên đại sư. Nếu như có thể chiêu mộ bọn họ về dưới trướng, thế lực của chúng ta chắc chắn sẽ càng thêm hùng mạnh.

- Đúng vậy, Hiểu My. Sau khi đại hội kết thúc, chúng ta có thể đi Mai gia một chuyến. – Lạc Vô Trần cũng tán đồng ý kiến của Hạ Lan Nhật.

Hiểu My và Khúc Văn dĩ nhiên không phản đối. Có được sự hỗ trợ Mai Gia, cầu còn không kịp nha. 

Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện, phần thi đấu của các đội tuyển vẫn cứ tiếp tục. Khán giả ở cả ba khán đài cũng rất tích cực gọi giá. Nhưng mà mấy món vật phẩm được mang ra trên sân khấu cũng chẳng mấy đặc sắc, thú vị.

Lại qua thêm vài lượt. Cuối cùng, cũng đến phiên Hoài Nhược Lâm ra sân.

Đại tiểu thư – à không phải nói là tiểu thư duy nhất của dòng chính Hoài gia thân khoác chiến bào, từng bước từng bước giẫm lên bậc thềm tiến vào sân khấu. Ba ngàn sợi tóc búi cao ngạo nghễ. Trên mi tâm của cô tô vẽ một ngọn lửa màu đỏ rực bập bùng cháy lên. Phong thái uy nghi như nữ vương trên điện rồng nhìn xuống triều thần. Bá khí và sự tự tin phát ra theo từng hơi thở.

Hoài Nhược Lâm đi trước. Bốn gia nhân vác một thanh cự đao nặng nề nối gót theo sau. Mặc dù cả bốn gian nhân này đều là nam nhân, nhưng khi hợp sức với nhau mà trên mặt vẫn đỏ hồng, chân mày nhíu chặt. Đủ thấy, trọng lượng của thanh bảo đao này lớn đến cỡ nào.

Hoài Nhược Lâm đảo ánh mắt nhìn khắp hội trường. Ngay khi ánh mắt của cô hướng về phía Hiểu My và ba nam tử tuyệt sắc kế bên, trong lòng bỗng dâng lên một sự kinh hỉ, chấn động. Có điều, cô không để bản thân mất tập trung mà nhanh chóng ổn định cảm xúc. Hướng về phía khán giả, nhẹ nhàng lên tiếng:

- “Hoài Nhược Lâm, đại diện cho gia chủ Hoài Gia xin được gửi lời chào đến toàn thể quý vị.

Pháp bảo mang đến đại hội Đấu Giá năm nay là một bảo đao có tên là Kim Long Nguyệt Đao nặng bốn trăm cân. Đây là thanh đao được luyện chế từ Hoàng Kim Thiết gần vạn năm, kết hợp với quang thuộc tính của yêu thú cấp chín và kim châu, kết tinh của Kim Thuộc tính vô cùng hiếm thấy.

Kim Long Nguyệt đao là vũ khí tấn công đã tiếp cận cấp độ thần. Nó có thể thăng cấp qua chiến đấu. Đồng thời, tương lai còn có thể tạo ra khí linh. 

Nhưng mà, Thanh Kim Long nguyệt đao này trọng lượng không nhỏ. Nếu quý khách nào muốn đấu giá, vui lòng chú ý đến vấn đề này. 

Giá khởi điểm. Hai trăm viên tinh hạch yêu thú cấp bảy. Xin mọi người bắt đầu gọi giá”.

Nhưng mà trái với suy nghĩ của cô, mọi người không ai lên tiếng. Thứ nhất, họ chỉ nhìn thấy vỏ ngoài không bắt mắt của thanh cự đao. Thứ hai, rất nhiều người ở đây đã nhận được lợi ích từ chi thứ của Hoài gia. Mấy phụ tử Hoài Mặc vốn đã có thù với Hoài Bảo, Hoài Nhược Lâm. Cộng thêm sự kiện trúng độc của Hoài Mặc tại chợ trời, bọn họ đều cho rằng do Hoài Nhược Lâm giở trò. Dù không có chứng cứ, nhưng với bản tính tham lam, ích kỷ của mình. Thù mới nợ cũ, phụ tử Hoài Mặc quyết tâm hôm nay mang ra tính sổ. 

Hoài Mặc thấy Nhược Lâm lặng im như tượng trên sân khấu thì trong lòng vô cùng đắc ý. Hắn đứng thẳng lên, nhìn nữ nhân trên sân khấu, mỉa mai lên tiếng.

- Hoài Nhược Lâm. Cô cho là những người đến tham gia giao lưu hội hôm nay đều là trẻ lên ba? Một thanh đao xấu xí như thế, ai biết có đúng rèn từ Hoàng Kim thiết? Hơn nữa, ai chả biết, Kim Châu thật sự vốn không nằm trong tay mấy phụ tử của cô. Lời nói không chứng cứ, làm sao có thể tin là thật? 

- Đúng vậy. Đúng vậy. Mời Hoài cô nương rút đao ra khỏi vỏ để chúng tôi chiêm ngưỡng.

Dưới sự kích động của Hoài Mặc, đám khán giả bên dưới cũng ào ào theo. Nhưng mà bọn chúng thất vọng rồi. Trong mắt của Hoài Nhược Lâm, bọn họ chẳng khác nào đám hề đang giở trò. Cô lạnh lùng nhìn Hoài Mặc rồi nhìn về những kẻ phản đối nãy giờ. Bờ môi xinh đẹp khẽ nhếch lên, nhỏ giọng hừ lạnh.

Nếu như là ngày hôm qua, chắc chắn cô sẽ vô cùng hoảng sợ, lo lắng, bất an. Nhưng mà sau khi cô và phụ mẫu cùng trải qua khảo nghiệm của “Huyễn đại nhân” – sứ giả của Thần thì trong lòng hoàn toàn sáng tỏ.

Nói tới cuộc khảo nghiệm này, Tiểu Huyễn đúng là làm rất khá. Nó dùng Huyễn Thụ Hoa, đưa cả ba người Hoài Bảo, Hà Hương Liên và Hoài Nhược Lâm lần lượt vào huyễn cảnh. 

Trong huyễn cảnh, mỗi người đều đối diện với chính nỗi sợ hãi cũng như ước mơ mà nguyện vọng của mình.

Nỗi sợ hãi lớn nhất của Hà Hương Liên là phải rời xa tướng công, nhi nữ. Còn nguyện vọng của bà là cầu mong cho hai phụ tử Hoài Nhược Lâm mãi mạnh khỏe, bình bình an an…

Nỗi sợ hãi lớn nhất của Hoài Bảo là Hoài gia sụp đổ trong tay của hắn. Còn nguyện vọng lớn nhất, chính là có thể chấn hưng gia tộc, chờ đợi chủ nhân thật sự - Hoan Hỉ Thần. Đây cũng chính là lời dặn dò của tổ tiên cho từng đời gia chủ.

Còn đối với Hoài Nhược Lâm. Nỗi sợ lớn nhất là mất đi phụ mẫu. Còn nguyện vọng lớn nhất của cô là có thể giúp cho dòng chính của Hoài Gia vững gót tại Thiên Thu Thành; là khiến cho phụ mẫu tự hào, hãnh diện về cô; Là làm cho chi thứ của Hoài Gia không còn cơ hội ấp ôm tham vọng với cái chức gia chủ của gia tộc…

Ngoài ra, Tiểu Huyễn còn cho họ trải qua khảo nghiệm về Tham, Sân, Si… thử thách ý chí, phẩm chất của họ trước những cạm bẫy, cám dỗ của quyền lực, tiền tại.

Cũng may. May là cả ba người này đều rất trung thành với nguyện vọng của chính mình. Trong lòng bọn họ mặc dù có khát khao mãnh liệt nhưng lại biết cách kiểm soát tư tưởng, lý trí của bản thân. Không để cho lòng tham và sự ích kỷ điều khiển, chi phối suy nghĩ và mọi hành động. Điều này khiến cho đám người Hiểu My rất hài lòng. 

Tiểu Huyễn trong huyễn cảnh do chính nó tạo ra, còn rất hùng hổ tự phong mình là Huyễn đại nhân – sứ giả của Hoan Hỉ thần. Lần này đến đây là trợ giúp phụ tử Hoài Gia và đưa họ rời khỏi địa ngục Thâm Uyên, trở về Huyền Thiên đại lục.

……………………………………………………………………

Lời tác giả:

Ba người trong gia đình nhỏ của Hoài Nhược Lâm mang ba tính cách hoàn toàn khác nhau. 

Hà Hương Liên – đại diện cho mẫu phụ nữ phong kiến, tam tòng tứ đức, xem tướng công, nữ nhi là sinh mạng của chính bản thân mình.

Hoài Bảo - Là mẫu nam tử cổ đại, trong mắt của hắn, thê nhi không quan trọng bằng nhiệm vụ và sứ mạng gồng gánh trên vai. Tuy là một người đàn ông tuy có chút nhu nhược nhưng xét về một phương diện nào đó, hắn xem như là một người rất có trách nhiệm và tuyệt đối trung thành.

Còn Hoài Nhược Lâm là mẫu người thế nào? Mời quý đọc giả tự mình bình luận. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK