Hai cô nàng tay trong tay, nhàn nhã nói cười, đi phía trước. Nhị sư huynh tay xách nách mang, khệ nệ khuân vác phía sau. Tuy có chút mất mặt, nhưng được chăm sóc cho hai sư muội, xem như một phần diễm phúc, chỉ có thể ngộ, khó có thể cầu (Điển hình loại người thích bị ngược).
- Sư muội, tiếp theo muội muốn đi đâu?
- Nơi chế tạo đồ trang sức đi. – Do dự một lúc, Hiểu My đề nghị.
Phụ nữ yêu thích đồ trang sức là chuyện hiển nhiên. Nhất là đối với phụ nữ càng đẹp thì càng có yêu cầu cao với tất cả những thứ có thể xuất hiện trên người mình.
Chưởng quầy Trân Bảo Các thấy đoàn người xuất hiện. Nhìn trang phục liền biết là đệ tử Vô Cực Kiếm Phái, không dám chậm trễ, vội vã tiến lên.
- Các vị thiếu hiệp, hoan nghênh ghé thăm bỉ các.
- Chưởng quỹ, xin hỏi ở đây có nhận làm đồ trang sức từ đá quý không? À, loại như cẩm thạch đó… Hiểu My lịch sự đặt vấn đề.
- À, có có, xin mời ba vị vào trong, chúng ta từ từ trao đổi.
Bước vào một nhã gian dành riêng cho khách quý, Hiểu My lấy từ trong túi da thú ra mấy hòn đá vừa mua, cộng thêm đống đá cuội cô nhặt được ở sơn cốc, chất thành núi nhỏ trước mặt mọi người. Hướng ánh mắt sang vị chưởng quầy, cô hào hứng nói:
- Tôi muốn nhờ ông phân chia, mài giũa mỗi viên đá này thành những hạt tròn nhỏ như ngọc trai. Sau đó, cứ mỗi hai mươi mốt viên lại kết thành vòng tay, liệu có thể?
Quan sát thật kỹ mấy hòn đá đủ bảy sắc cầu vòng, chưởng quầy suy tư một thoáng, xong, mới ôn tồn lên tiếng.
- Cô nương. Nếu cô tin tưởng bổn quầy, chúng tôi sẽ toàn lực cố gắng. Nhưng nếu có gì trục trặc, rất mong cô lượng thứ. Đây là lần đầu tiên chúng tôi chế tạo trang sức từ vật liệu như vậy.
- Không sao, không sao – Hiểu My khoác tay, cho chưởng quầy một lời cam kết – chỉ cần là cố gắng hết sức, nếu thành công, tôi sẽ vô cùng cảm kích, bằng không, xem như một hồi nghịch ngợm, tuyệt không khó dễ bản các đây.
Nghe vậy, chưởng quầy an tâm, hẹn Hiểu My ba ngày sau đến nhận đồ, không cần đặt cộc trước chi cả.
Ra khỏi cửa Trân Bảo Các, Phương Tình không nén nỗi tò mò, nhìn hiểu My đầy nghi vấn.
- Chỉ là đồ vật trên núi, muốn mang theo để hoài niệm vậy thôi. Hiểu My cười cười giải thích.
À, ra thế!
………………………………………………………………….
Vừa dạo, vừa mua sắm một ngày, chân có chút run run. Nhìn sắc trời dần tối, cũng đến lúc trở về, tránh cho đại sư huynh lo lắng.
Gần tới đại viện, bất chợt, từ hẻm nhỏ gần đó, tiếng rên xiết nặng nề, khe khẽ truyền ra. Vô Cực kiếm phái vốn lấy hành hiệp trượng nghĩa làm tôn chỉ nên không thể nào bỏ mặt.
Lần tìm đến nơi phát ra âm thanh suy yếu, cả ba nhìn thấy một vóc dáng gầy gò cuộn mình trong bóng tối, mái tóc bạch kim xơ xác, tả tơi xoã qua một bên, để lộ gương mặt sưng húp, có nét quen thuộc của á nhân đã gặp gỡ sáng nay.
- Tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ. Sao lại thế này? – Hiểu My không kịp suy nghĩ đã lao tới, đỡ á nhân tựa vào người mình, giọng nói đặc biệt khẩn trương.
Nghe giọng điệu đầy quan tâm, lo lắng của Hiểu My, á nhân từ từ mở mắt. – Tỷ tỷ xinh đẹp. Đệ cuối cùng cũng gặp được tỷ rồi. - Mỉm cười đầy mãn nguyện, một giọt nước mắt lăn xuống khoé môi, nó buông tay, ngất xỉu.
Lữ Tuấn bước nhanh tới, đặt ngón trỏ lên cổ tay nó, cau mày bắt mạch. Sau, thần sắc có chút khó coi: Nó bị nội thương vô cùng nghiêm trọng, không kịp thời chữa trị sẽ khó qua nỗi đêm nay.
Cứu một mạng người còn hơn xây dựng bảy tháp phù đồ. Hiểu My bế thằng bé trên tay, băng băng chạy về đại viện. Tiểu mao cầu lắc lẻo trên vai, mấy lần suýt rớt. Cũng may, nó không phải tiểu sủng vật bình thường a.
…………………………………………………………………………....
Mấy hôm sau. Dưới bóng râm trong khu vườn bên trong đại viện, hai thân ảnh đang đối diện, chuyện trò. Nữ nhân ôn nhu lên tiếng:
- Tiểu đệ đệ, hôm nay đã thấy khoẻ hơn chưa?
- Đa tạ Trần tỷ tỷ, đệ khoẻ nhiều rồi. Cũng may có tỷ và các sư huynh chiếu cố, ân đức này, đệ sẽ mãi mãi khắc ghi, nguyện ngày báo đáp.
- Vớ vẩn. Ai cần đệ báo đáp, chỉ cần đệ sống tốt là được.
- Trần tỷ tỷ! Á nhân có chút ngập ngừng, sau như hạ xuống quyết tâm, nó ngẩng lên nhìn Hiểu My, vẻ mặt ngưng trọng – Tỷ có cần người hầu không?
Phụt! Hiểu My phun hết nước trà trong miệng. Sao tự dưng lại hỏi vấn đề này.
– Tỷ tự có tay có chân, cần người hầu để làm gì?
Á nhân nghe vậy, sụp xuống chân Hiểu My, giọng thiết tha, khẩn khoản.
- Tỷ tỷ, đệ biết, đệ không xứng. Nhưng từ khi mẹ đệ mất đến nay, tỷ là người đầu tiên đối xử tốt với đệ, quan tâm thật lòng đến đệ. Coi như đệ mặt dày tham luyến chút ấm áp này đi. Tỷ, đệ biết nấu ăn, biết chẻ củi, cũng biết giặt đồ. Việc nặng nào đệ cũng làm được. Tỷ đồng ý nhận đệ đi. Đệ không muốn rời xa tỷ.
Nhìn thằng bé quỳ gối trước mặt, bóng lưng thẳng tấp toát lên sự kiên cường trong vô hạn tịch mịch, cô đơn. Không biết tự lúc nào, Hiểu My cũng lạc vào một thế giới hư vô, mịt mờ của nó.
Vì truy cầu một chút ấm áp mà bản thân tình nguyện làm nô, đáng không?
Thấy Hiểu My thật lâu không lên tiếng, thằng bé cuối đầu vô vọng. Bỗng, một bàn tay trắng ngần trước mặt nó xoè ra. Hiểu My mở lời, phá vỡ sự im lặng của hai bên.
- Đệ đứng dậy. Trên đời này, vốn không có gì là xứng hay không xứng. Dù cho cả thế này quay lưng lại với đệ, nhưng, chỉ cần một ngày đệ không từ bỏ chính bản thân mình, thì đệ vẫn có quyền mưu cầu hạnh phúc và sự tự tôn.
Dìu nó đứng lên, giọng Hiểu My đều đều nói tiếp.
- Ở thế giới này, tỷ không mẹ, không cha, không ai thân thích. Nếu ngay từ đầu tỷ chán nản, thoái chí thì đâu thể gặp được các sư tỷ, sư huynh, cũng không gặp được một người đáng yêu như đệ. Người hầu, tỷ thật sự không cần. Nhưng nếu đệ muốn khăng khăng đi theo tỷ, tỷ sẽ nhận đệ làm đệ đệ ruột thịt, đối xử bằng tất cả chân tâm. Đệ nghĩ sao?
Bị một cái bánh lớn từ trên trời nện trúng, lần này, đến lượt mỹ thiếu niên kinh hỉ đến ngẩn ngơ. Mãi lúc sau, mới có thể xác định điều nó vừa nghe là sự thật.
- Tỷ, tỷ nói thật sau, tỷ không ghét bỏ, không chê bai đệ sao? Tỷ muốn nhận đệ làm tiểu đệ thật sao? Tỷ, tỷ cho đệ biết, đây không phải là mơ đi. Tỷ, tỷ đánh đệ một cái đi. Đệ, đệ mừng quá. Đệ, đệ….
Một loạt câu hỏi đặt ra. Hiểu My có chút không theo kịp. Có cần kích động dữ vậy không a?