Đầu tiên là đại thụ che trời, không gian âm u, đậm mùi ẩm mốc. Các loại dã thú không ngừng xuất hiện. Vừa gặp con người đã nhanh chóng lao lêm. Cũng may, đa phần mỗi đội tuyển cùng đi luôn có mấy thành viên võ nghệ, thân thủ cao siêu. Nhờ vậy, tuy không có thiệt hại về sinh mạng, nhưng mà xui xẻo trọng thương là không tránh khỏi.
Nhóm người của Thảo Minh Đường nhờ có Tam Kiếm Thánh đi trước mở đường, họ cũng thuận lợi tiến vào sâu bên trong. Nhưng mà Hứa Minh trên chân phải và tay phải đã có vết thương, mặt mày tái nhợt, dựa vào hai nhi tử mới không làm chậm trễ thời gian quy định.
- Phụ thân. Hay là người và đệ đệ dừng lại đây nghỉ ngơi. Con có thể một mình tìm kiếm Ngọc Đằng Xà. Thương thế trên tay của người, cần thời gian nghỉ ngơi, điều trị.
Con trai trưởng của Hứa Minh là Hứa Trọng vẻ mặt đầy lo âu lên tiếng.
- Không được. Ngọc Đằng Xà thập phần nguy hiểm. Loài rắn này toàn thân mang kịch độc lại vô cùng nhỏ bé, giảo hoạt. Một mình con không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Hứa Minh kiên quyết phản đối. Bằng kinh nghiệm lăn lộn giang hồ nhiều năm, lão dĩ nhiên nhận ra hoàn cảnh hiện tại rất không bình thường. Dường như có một bàn tay vô hình nào đó đang thao túng toàn thể mọi việc tại nơi này. Chỉ mong kẻ đứng sau màn, mục tiêu không chú định vào Thảo Minh Đường và phụ tử bọn họ.
Đúng vậy, đại ca. Dù chúng ta không bắt được Ngọc Đằng Xà thì cũng có sao đâu. Bất quá, đợi bốn năm sau, lại một lần nữa tham dự đại hội giao lưu. Còn bây giờ, nếu chúng ta tách ra, càng dễ bề gặp thêm nguy hiểm.
Hứa Sơn dìu phụ thân ngồi xuống một rễ cây thật lớn trồi lên trên mặt đất, nhìn đại ca hắn có chút vội vã, khẩn trương, bèn thuận theo lời phụ thân, trấn an Hứa Trọng vài lời.
Đoàn đội của Hứa Minh cứ thế chầm chậm tiến lên. Vài canh giờ sau, họ đã tiến vào khu vực mịt mù chướng khí của Ngải Lâm. Chỉ ở nơi này mới xuất hiện Ngọc Đằng Xà. Bởi lẽ, lớp chướng khí vây quay chính là lớp phòng hộ tốt nhất cho loài rắn quý hiếm này.
Ngọc Đằng Xà tuy rằng toàn thân mang kịch độc. Nhưng mà túi mật của nó chính là dược liệu tốt nhất để điều chế Bách độc hoàn. Thuốc giải cho hầu hết các loại độc tố tại đại lục Phong Linh.
Nhiệm vụ của Tam Kiếm Thánh là hộ tống ba phụ tử Hứa Minh. Còn chuyện tìm kiếm Ngọc Đằng Xà là do ba nam tử họ Hứa tự thân xuất mã. Nhờ có các loại thuốc đặc chế của Thảo Minh Đường, lớp chướng khì này không quá ảnh hưởng đến phán đoán của nhóm người bọn họ.
Nửa đêm, đoàn người chọn một khu vực trống trải, thu dọn cẩn thận rồi đốt lên một đống lửa nhỏ, chia nhau nghỉ ngơi.
Hứa Minh đang lim dim mắt dưỡng thần thì chợt nghe tiếng con trai trưởng của hắn vang lên. Mọi người lập tức tập trung lại chỗ Hứa Trọng. Bất chợt nhìn thấy một con vật nhỏ, toàn thân trong suốt như bảo ngọc, chiếc đầu tam giác với đôi mắt ti hí đang trợn trừng, trườn qua trườn lại trong chiếc giỏ trúc đặc chế ụp trên đống lá.
- Trọng Nhi, chuyện là thế nào? Sao Ngọc Đằng Xà lại tự dưng xuất hiện tại đây?
- Đại ca, số huynh đúng là đỏ thật à nha. Đi mòn gót chân tìm không thấy. Thế mà bảo vật lại tự tìm đến nộp mạng trong lúc huynh thư giãn, nghỉ ngơi. Đệ thật ghen tị mà.
Ha ha. Hứa Trọng cũng tự cảm thán vận may của mình không tệ. Nhưng hắn lại không ngờ, đây mới chỉ là bắt đầu cho một loạt bi kịch tiếp theo.
Nhóm người Thảo Minh Đường bị niềm vui bất ngờ ập đến, hưng phấn và kinh hỉ vô cùng. Nhưng chính những lúc như thế này, tính cảnh giác của con người lại bị giảm đến mức thấp nhất.
Sáng hôm sau.
Tam Kiếm Thánh thức dậy từ rất sớm. Bọn họ dập tắc đống than đỏ rực còn sót lại. Sau mới quay sang gọi ba phụ tử của Hứa Minh.
Hứa Sơn nhanh chóng ngồi dậy, chạy tới cạnh bên phụ thân còn Hứa Trọng thì quay sang ôm lấy chiếc giỏ trúc chứa Ngọc Đằng Xà bên trong, giơ lên xăm xoi thật kỹ.
- Phụ thân…
Thế nhưng, đúng lúc này, một tiếng kêu hoảng hốt, thảm thiết vang lên. Hứa Trọng và Tam Kiếm Thánh giật mình quay sang, chỉ thấy đôi vai của Hứa Sơn từng chập run lên, ánh mắt vô thần, hoảng sợ nhìn về phía trước. Mà đối diện hắn, chính là thi thể của Hứa Minh đã cứng lại.
- Phụ thân… Hứa Trọng gào lên. Giỏ trúc chứa con rắn quý bị vứt chổng chơ… Hắn sụp xuống bên di thể của Hứa Minh, khóc hu hu hu như con trẻ.
Tam Kiếm Thánh bối rối nhìn nhau. Sau đó lại chia ra, người nhặt giỏ trúc, người bước lên an ủi hai kẻ vừa mất cha. Lão đại của Tam Kiếm Thánh tiến về phía di thể của Hứa Minh, kiểm tra một lượt. Đến khi vạch vết thương trên chân phải ra xem, thì thấy vị trí đó bị sưng rất to. Dưới biểu bì của lớp da còn có một vật thể động đậy làm lớp da trên bề mặt nhấp nhô. Trông thật là đáng sợ.
- Nhìn xem…
Nghe tiếng gọi ngạc nhiên của hắn, bốn người còn lại lập tức nhào tới. Lão đại của Tam Kiếm Thánh cắt một đường trên miệng vết thương của Hứa Minh, một sinh vật nhỏ xíu màu đen rơi ra…
- Đây là Huyết Hải Trùng…. Loài trùng mang theo chất độc, chuyên tấn công vào vết thương trên cơ thể sinh vật sống… Hứa lão gia gặp phải chúng… đúng là đáng tiếc mà.
Thì ra, đây là chân tướng nguyên nhân cái chết của Hứa Minh.
Hứa Trọng, Hứa Sơn lúc này chỉ biết thẫn thờ nhìn di thể của phụ thân, lòng ngập tràn hối hận. Nếu như, họ không tham gia giao lưu hội thì tốt biết mấy. Giá như họ không vào khu rừng này thì tốt biết mấy. Mà đáng trách hơn, chính là bọn họ vô dụng, không bảo vệ được cha của mình. Nếu như trong trận đánh nhau do bị dã thú tập kích, phụ thân không bảo vệ cho bọn họ thì cũng đã không bị thương…. Những giọt nước mắt ăn năn lăn dài trên gương mặt nam nhân đầy đau khổ…
Tiếp theo, bọn họ bàn bạc rồi hỏa thiêu di thể của Hứa Minh, mang theo tro cốt lên đường trở lại. Bị Huyến Hải Trùng làm tổ trong cơ thể, không thể cứ thế mang trở về. Cho nên hỏa thiêu là biện pháp tốt nhất hiện tại. Hứa Trọng, Hứa Sơn ão não, u buồn, lê từng bước chân nặng nề theo sau Tam Kiếm Thánh. Thắng bại tại Giao lưu hội lần này đã không còn quan trọng với họ. Quan trọng nhất là, làm thế nào để nói với mẫu thân cho người bớt tuyệt vọng, thương tâm… haiz..
………………………………………………………………………..
Nhóm người của Thần Dược Cư may mắn hơn Thảo Minh Đường bên đây. Bọn họ sở hữu rất nhiều loại thuốc quý trên tay, cho nên hành trình đến Ngải Lâm, một đường thuận lợi.
Trương Cao Nghĩa là đội trưởng, cũng là một dược sư lợi hại. Dược sư còn lại là đường huynh của hắn – Trương Cao Thắng. Còn lại năm người đều là những hộ vệ - cao thủ của Trương Gia.
Nhiệm vụ của Thần Dược Cư lần này là tìm kiếm năm gốc Thuận Phong Thảo – tựa như nhiệm vụ của đám người Hiểu My. Thế nhưng hai ngày đã trôi qua, bọn họ chỉ hái được hai gốc mà thôi. Loại thảo dược này sống trên những tán cây cao to, từ mặt đất nhìn lên, vô cùng khó phát hiện.
- Quá xui xẻo mà. Đi mòn mỏi suốt hai ngày, chỉ có thể tìm được hai gốc bé bằng ngón tay. Không biết mấy đội khác ra sao. Chứ tình hình này, chúng ta khó lòng thắng nổi.
Trương Cao Thắng phất mạnh tà áo choàng dài chấm đất, ngồi xuống một thân cây gãy đổ, nhìn sang vị đường đệ lúc nào cũng bày ra vẻ cao cao tại thượng, bực bội lầm bầm.
- Đường huynh, chớ vì nóng giận tức thời. Cẩn thận với trang phục trên người mình. Đây đều là những món đặc chế, giúp chúng ta tránh xa côn trùng và các loài sinh vật độc hại.
Trương Cao Nghĩa nhìn Trương Cao Thắng, nhếch mép mỉm cười. Bộ dáng này giống như tìm đánh. Nhưng mà ai kêu hắn là lão bản của Thần Dược Cư – uy thế kinh người. Dù cho quan hệ thân thuộc thế nào thì cũng phải nhịn a.
Nhóm người của hai huynh đệ Trương Gia nghỉ ngơi một hồi rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Có lúc, gặp phải các đội thi đấu khác, bọn họ lại dùng tiền tài ra dụ lợi, hỏi thăm thông tin về Thuận Phong Thảo. Tuy đa phần câu trả lời đều không làm họ thõa mãn. Nhưng mà cuối cùng, cũng có được một tin tức vô cùng hữu ích. Đó là họ xác định được, Dược Phong Cư cũng đang tìm kiếm loại thảo dược quý giá này.
- Ha ha ha. Không ngờ bọn họ cũng rút thăm được nội dung giống chúng ta. Đi thôi, tìm kiếm đám người của Hồ Phượng Nhi, nhờ họ giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Cao Nghĩa gian xảo cười to. Sau đó, hắn dò hỏi phương hướng của đoàn người Trần Hiểu My rồi vội vã đuổi theo.
Xem ra, phía trước còn có nhiều chuyện thú vị để xem. Mà nhóm người Trần Hiểu My lúc này, đâu biết được có người đánh chủ ý lên thảo dược của mình. Bọn họ vẫn vô tư xuyên qua xuyên lại trên bầu trời Ngải Lâm. Thỉnh thoảng lại hò reo vì phát hiện được vài gốc Thuận Phong Thảo thân to bằng cùm tay, lá xanh um, tốt tươi vô hạn.
Nhìn thân ảnh áo xanh nhẹ nhàng bay lượn như chim yến trên cao. Hồ Phượng Nhi tặc lưỡi hít hà, hâm mộ ngập tràn.
- Khinh công thật lợi hại a…
- Tỷ tỷ, đệ cũng muốn học khinh công như bọn họ.
Hồ Hoài An trực tiếp nói ra ý định của mình. Ánh mắt hắn sáng ngời, nhìn hai nam tử áo xanh đồng hành cùng Trần Hiểu My trên ngọn cây chót vót.
- Ta cũng thật hâm mộ. Hay là đợi trở lại Đan Thành, chúng ta nên hỏi họ có nhận đồ đệ hay không?
Ngọc Tam Lang vuốt vuốt cầm suy nghĩ. Ý tưởng độc đáo của hắn vừa nêu ra đã nhận được phản ứng tích cực từ hai tỷ đệ Hồ Gia.
Bàn Ngâm nhìn thấy thì im lặng, khóe môi câu lên, lặng lẽ mỉm cười.