- Lưu Ly, Lưu bá mẫu. Các ngươi mau cũng ăn. Không nên để nguội mất ngon.
Dương Thiên tập trung càng quét các món ăn trên bàn. Hắn ăn hết một món lập tức có người dọn dẹp và đưa món tiếp theo lên. Đến lúc hai người Lưu Ly thấy hơi no bụng, Dương Thiên đã ăn hết hơn hai mươi món. Lưu Ly không nhịn được:
- Ngươi thực sự ăn được nhiều như vậy sao?
- Không nhiều a, dù ăn hết cũng chỉ miễn cưỡng no bụng mà thôi.
Lưu Ly không nói gì nữa, chỉ trắng mắt ngồi nhìn Dương Thiên ăn hết món này đến món khác. Trong lòng thầm lo lắng không biết có đem đủ tiền hay không. Tuy nàng đã vay mượn khá nhiều tiền mặt để trả viện phí cho cha nàng, nhưng hắn ăn nhiều như vậy. Tổng giá trị sẽ không dưới 10 vạn a.
Ăn hết tất cả các món ăn, Dương Thiên mở nắp một chai rượu:
- Lưu Ly, bá mẫu, các ngươi có muốn uống một ít không?
Lưu bá mẫu đã câm nín khá lâu, thấy Dương Thiên hỏi cũng chỉ gượng cười:
- Không cần, chúng ta không uống rượu.
Dương Thiên thấy hai người từ chối, đánh một mình uống. Loại rượu này so với rượu của Hoa Thi Âm còn kém xe chứ đừng nói là Linh tửu của Huyết Thần tặng. Đã lỡ gọi ra, Dương Thiên đành cắn răng uống hết 10 chai. Lắc đầu:
- Miễn cưỡng chấp nhận được.
Những nhân viên phục vụ đứng xung quanh nghe vậy thiếu chút ngã ra đất, cái gì mà miễn cưỡng chấp nhận được. Đây là loại rượu đắt nhất ở đây, một chai có giá 10 vạn a.
Lưu Ly thấy Dương Thiên cuối cùng cũng đã xong, lén thở dài một hơi.
- Được rồi, bây giờ cũng đã không còn sớm. Ta còn phải trở lại bệnh viện.
Dương Thiên gật đầu:
- Phục vụ, mau tính tiền đi. Đưa hóa đơn cho nàng a.
Nghe Dương Thiên dõng dạc gọi to, những nhân viên phục vụ gần đó che miệng cười. Hình tượng của Dương Thiên hiện tại không khác gì một tên mặt trắng đang được bao nuôi. Một lát sau, một người mang một cái hóa đơn khá dài đưa cho Lưu Ly. Nàng xem qua hóa đơn, miệng dần mở to ra, quay sang nhìn nhân viên phục vụ:
- Các ngươi không đưa nhầm hóa đơn chứ?
- Không có, quanh đây cũng chỉ có ba vị là ăn nhiều như vậy thôi.
- Không nhầm thì tại sao giá có thể cao như vậy. Vừa rồi ta đã nhìn qua thực đơn, món cao nhất cũng không quá 500 a.
Nhân viên phục vụ vẫn kiên nhẫn giải thích:
- Trang đầu tiên là những món bình dân, các trang còn lại mới là thực đơn chính của nhà hàng. Hơn nữa, mười chai rượu kia, giá của mỗi chai đều là 10 vạn.
Lưu Ly cùng Lưu mẫu nhìn nhau, vừa rồi các nàng cũng không để ý. Hóa đơn trị giá hơn 200 vạn, nàng biết lấy đâu ra tiền mà trả, đây thực sự là ăn cướp mà.
- Tại sao các ngươi không đi ăn cướp đi, một món ăn mà có giá mấy vạn, một chai rượu 10 vạn. Lương một tháng của ta cũng chỉ có 5000. Ta không có tiền trả, dù bán ta đi cũng không đủ.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
- Vậy bán cho ta đi, ta ra giá 200 vạn.
Một thanh niên ăn mặc lịch sự, gương mặt cũng khá đẹp trai xuất hiện. Lưu Ly cau mày:
- Ngươi là ai?
- Ta là chủ của nhà này. Vừa nãy ngươi nói bán ngươi cũng không đủ sao. Ta nói là đủ, ta trả 200 vạn, phần còn dư có thể bỏ qua, thế nào?
Lưu Ly tức giận, tên này thực sự nghĩ nàng muốn bán thân để trả nợ sao?
- Ngươi nói vớ vẩn cái gì đó. Ai nói với ngươi là ta định bán thân trả nợ.
- Vậy sao, là ta hiểu lầm a. Chỉ cần ngươi trả tiền xong, ta sẽ lập tức xin lỗi ngươi.
Thanh niên rất tự tin, nhìn quần áo của nàng, hẳn không phải là người có tiền. Còn vì sao lại ăn nhiêu như vậy hắn cũng không bận tâm. Còn về phần Dương Thiên, hắn đã sớm không xem ra gì.
Lưu mẫu hơi lo sợ cầm điện thoại lên để tìm ngươi giúp đỡ. Một lúc sau cũng không tìm được số này phù hợp. Hơn 200 vạn, ai có thể cho nàng vay đây.
Lưu Ly giận đến cả người run rẩy, hung hăng nhìn qua Dương Thiên. Tất cả đều là tại hắn nên nàng mới bị tên kia sỉ nhục. Dương Thiên nhún vai:
- Không phải là lỗi của ta a, đều là do ngươi nói muốn mời ta. Còn nói muốn ăn gì thì có thể tự nhiên.
- Ta không quan tâm, chuyện lần này ngươi không giải quyết cho tốt thì đừng trách ta.
Nàng chớt nhớ ra lần đầu tiên gặp Dương Thiên, hắn đang đi trên một chiếc xe rất sang trọng. Chắc chắn là một tên công tử nhà giàu. Chuyện là do hắn gây ra vậy thì để hắn giải quyết đi. Nghĩ vậy, Lưu Ly cũng mặc kệ, quay lại trấn an mẹ mình.
Dương Thiên méo mặt, nữ nhân a, đều không chịu nói lý. Hắn từ đầu cũng không có ý định để nàng trả, chỉ là trêu chọc nàng một chút mà thôi. Thanh niên kia xem như là gặp xui xẻo. Dương Thiên không thích những tên đẹp trai đạo đức đồi bại như tên đó. Hắn cũng không nhận ra rằng mình cũng không khá hơn là mấy.
Dương Thiên đứng dậy, bước lại kế thanh niên kia, cười nói:
- Ngươi muốn mua nàng với giá 200 vạn sao?
Thanh niên kia nhìn Dương Thiên khinh thường:
- Đúng vậy, ngươi có ý kiến gì sao?
- Không có. Ta chỉ hơi tò mò một chút, hình như ngươi rất giàu có a.
Thanh niên nghe có người khen mình, vẻ tự cao càng tăng lên:
- Đương nhiên, ta là Tần Minh. Ngươi hiểu cái tên này có ý nghĩa gì không? Là Tần gia a.
Thì ra là con cháu Tần gia, tên này không có khả năng tu luyện, xem ra cũng chỉ là ngoại tộc mà thôi.
- A, thì ra là công tử của Tần thiếu gia. Không biết ngươi có biết Tần Tuyết hay không?
- Tần Tuyết, ngươi muốn nói biểu tỷ của ta. Chẳng lẽ ngươi có ý với nàng. Ta nói cho ngươi biết, nàng đã đính hôn với một ngươi vô cùng lợi hại. Nếu ngươi không bỏ ý định đó đi, không chừng lại chết mà không rõ nguyên nhân.
Nghe thấy có người khen mình, Dương Thiên tất nhiên không khách sáo:
- Ta biết. Ta nghe nói hắn không những lợi hại mà còn ngọc thụ phong lâm, mỹ nữ vờn quanh. Là thần tượng của tất cả mọi nam nhân trong thiên hạ, là tình nhân trong mộng của tất cả nữ nhân trong thiên hạ.
Tự khen mình, Dương Thiên sẽ không tiếc lời. Thanh niên nghe vậy cũng hơi ngẩn ra:
- Lợi hại như vậy. Ta cũng chỉ mới nghe qua chứ chưa từng gặp mặt hắn.
- Không sai, so với ta nói còn lợi hại hơn nhiều.
Lưu Ly thấy Dương Thiên cùng Tần Minh nói nhảm, dậm chân:
- Dương Thiên, ngươi làm gì vậy. Còn không mau trả tiền. Ta còn phải về bệnh viện.
Thấy Lưu Ly đã nhịn không được, Dương Thiên cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa. Vốn hắn muốn cho thanh niên này một trận thật nặng, nhưng tên này là người hâm mộ mình, phải nhẹ tay một chút.
Một tiếng bụp vang lên, cả người thanh niên bay thẳng ra phía sau, đập mạnh vào tưởng. Một thiếu gia như hắn chưa bao giờ chịu một đòn mạnh như vậy, lập tức ngã ra đất bất tỉnh. Mọi người vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Dương Thiên đã lấy thẻ tín dụng ném cho nhân viên phục vụ:
- Dùng thẻ của ta đi. Nhanh lên, bọn ta còn có việc.
Mọi người vội chạy lại xem Tần Minh gặp phải chuyện gì, nhân viên phục vụ kia cầm thẻ, vẫn còn đang ngẩn ra. Dương Thiên nhìn hắn, gằn giọng:
- Còn không mau nhanh lên, ngươi cũng muốn giống như hắn.
Câu nói này cũng giống như thừa nhận Tần Minh là do hắn đánh. Có điều Dương Thiên cũng không bận tâm, Tần Chính biết chuyện còn phải đến xin lỗi hắn. Đây là do Tần Minh gây chuyện trước, hắn đã nhẹ tay rồi.
Nhân viên kia nghe vậy liền sợ hãi, vội chạy đi tính tiền cho Dương Thiên, lúc trở lại còn cầm theo một tấm thẻ màu vàng:
- Đây là thẻ khách quý…
Dương Thiên cầm lấy tấm thẻ, bật cười:
- Ta đánh ông chủ của các ngươi, các ngươi còn xem ta là khách quý.
- Đây là quy định…
- Được rồi, Lưu Ly, cho ngươi.
Dương Thiên ném tấm thẻ cho Lưu Ly, nang đưa tay chụp lấy. Tiện tay vứt qua một bên.
- Còn không mau đi.
Lưu Ly đỡ lấy Lưu mẫu, nói với Dương Thiên một câu rồi đi nhanh ra ngoài. Dương Thiên hiểu ý nàng, bọn người kia hẳn là đã báo cảnh sát. Không có chuyện gì Dương Thiên cũng lười đến nơi đó.