- Ta nghĩ cha ngươi làm vậy là vì muốn bảo vệ cho ngươi. Một thanh kiếm có chứa tinh hồn ấu thú Viêm Linh Điểu sẽ khiến rất nhiều kẻ nảy sinh lòng tham. Ba thanh kiếm kia nhìn có vẻ lợi hại, chẳng qua chỉ có xác không hồn, dùng nó để thu hút sự chú ý của đám người kia mà thôi.
- Bất quá Hỏa Vũ Kiếm vẫn chưa hoàn thiện. Ài, xem như đã từng quen biết, một bước cuối cùng này để ta giúp cha ngươi hoàn thành đi.
Dương Thiên xèo tay còn lại ra, Kiếm Thai không biết từ đâu xuất hiện trên tay hắn. Đồng thời ném Hỏa Vũ Kiếm cùng Kiếm Thai lên không trung, Dương Thiên nhanh chóng lấy ra Phá Thiên, dùng nó mô phỏng hình dạng thành một cái đỉnh lô. Tu vị không đủ lại đi tế luyện một món Thánh Bảo, Dương Thiên cần phải mượn nhờ lực lượng của Phá Thiên.
Vẻ tươi cười trên mặt Dương Thiên thu lại, thay vào đó là sự nghiêm túc hiếm có. Linh lực đưa vào, đỉnh lô bắt đầu đỏ lên, đem Hỏa Vũ Kiếm cùng Kiếm Thai hút vào bên trong.
Dương Thiên tập trung tế luyện, Thanh Hàn cũng không dám quấy rầy hắn. Nàng chậm rãi đi lại gần cái xác của Vũ Khải, nhặt lấy cái đầu đứt lìa kia, dùng linh lực nối chúng lại với nhau. Giọng của Thanh Hàn mang theo sự u buồn khó tả:
- Vũ Khải, mặc kệ ngươi có phải là vì bảo kiếm mới tiếp cận ta hay không, tất cả giờ không còn quan trọng nữa. Để ta tiễn ngươi đi một đoạn.
Thanh Hàn phất tay, một ngọn lửa bùng cháy, đem xác của Vũ Khải cuốn vào trong. Thanh Hàn đứng lặng trước ngọn lửa một hồi lâu. Nàng thích Vũ Khải, dù chưa đến mức là yêu nhưng nàng thực sự rất thích hắn. Kết thúc như thế này, trong lòng nàng vẫn có một chút không thể buông bỏ được.
Quá trình tế luyện kéo dài gần ba ngày, đỉnh lô do Phá Thiên mô phỏng ra trở lại màu sắc đen nhánh rơi trên mặt đất. Lúc này Dương Thiên mới thở ra một hơi. Hắn quay đầu lại thì phát hiện Thanh Hàn đang đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn vào đám tro màu đen ngay trước mặt nàng.
Đi đến bên cạnh Thanh Hàn, Dương Thiên đặt tay lên vai nàng:
- Người cũng đã chết, ngươi còn đứng đây thì có ích gì.
Nghe tiếng của Dương Thiên, Thanh Hàn hoảng hốt xoay người lại:
- Tiền bối, ta không có…
Dương Thiên lắc đầu:
- Ta biết ngươi có tính cảm với hắn. Nhưng những lời ta nói với ngươi lần trước đều là sự thật. Hắn có ý đồ chiếm đoạt bảo kiếm sau đó giết tất cả những người có mặt ở đây, bao gồm cả ngươi. Vì một kẻ như thế mà đau buồn, có đáng hay không?
Đối mặt với Đại Thừa kỳ (tự suy diễn), Thanh Hàn đương nhiên không dám cãi lại:
- Là ta sai, cảm tạ tiền bối đã chỉ bảo.
Dương Thiên chán nản lắc đầu. Mặc kệ, loại chuyện này cần có thời gian để quên đi, không phải nói vài câu liền giải quyết được. Thanh Hàn cũng không muốn tiếp tục nói về chuyện này, nàng nhìn về phía đỉnh lô rồi hỏi Dương Thiên:
- Thất bại?
Dương Thiên bật cười:
- Ta đã ra tay sao có thể thất bại. Thanh kiếm này vẫn còn chưa ổn định, đợi một lát nữa sẽ được thôi.
Thanh Hàn không hiểu lắm, bảo vật đẳng cấp Thánh Bảo một khí xuất thế chắc chắn sẽ sản sinh thiên địa dị tượng, thậm chí kéo đến thiên kiếp. Hiện tại vẫn chưa có chuyện gì xảy ra có nghĩa là Hỏa Vũ Kiếm vẫn chưa hoàn thành hoặc đã thất bại. Dương Thiên nói nó không thất bại, tại sao hắn không tiếp tục tế luyện?
Ôm suy nghĩ trong đầu, Thanh Hàn cũng không dám hỏi, chỉ cùng Dương Thiên yên lặng chờ đợi. Gần một ngày trôi qua vẫn không có động tĩnh gì, Thanh Hàn đang muốn hỏi thì đỉnh lô đã rung mạnh. Từ bên trong, một thanh kiếm được bao quanh bởi ngọn lửa đỏ rực bay lên, tỏa ra vô số kiếm khí, đem Tinh Thiết cắt thành những lằng ranh lớn nhỏ khác nhau.
Thanh kiếm này vừa sức hiện, Thanh Hàn lập tức cảm nhận được trên bầu trời xuất hiện một đạo khí tức khủng bố phủ xuống. Dương Thiên thản nhiên đáp:
- Quả nhiên gọi đến thiên kiếp. Pháp bảo do ta đích thân tế luyện tối thiểu cũng phải như vậy.
Thanh Hàn có chút lo lắng, Hỏa Vũ Kiếm chính thức tấn cấp Thánh Bảo, thiên kiếp do nó gọi ra thấp nhất cũng tương đương với thiên kiếp của Đại Thừa kỳ, tu vị của nàng hoàn toàn không chịu nổi một đòn?
Hiểu được Thanh Hàn đang lo lắng điều gì, Dương Thiên thản nhiên:
- Yên tâm đi, thiên kiếp do pháp bảo gọi đến khác với thiên kiếp của Tu Chân Giả, bất kỳ ai cũng có thể ra mặt đón đỡ. Một người bạn của ta sẽ lo chuyện này. Việc ngươi cần làm lúc này chính là đem nó luyện hóa trở thành Bản Mệnh Pháp Bảo của mình.
Thanh Hàn ngạc nhiên:
- Ta đã sớm luyện hóa Hỏa Vũ Kiếm rồi a.
Dương Thiên lắc đầu:
- Sau khi dung hợp với Kiếm Thai, Hỏa Vũ Kiếm của ngươi đã phát sinh biến đổi rất lớn. Ngươi thử cảm nhận một chút, có phải liên kết giữa ngươi và nó đã bị cắt đứt hay không?
Thanh Hàn nhắm mắt lại vài giây rồi nói:
- Ta không cảm nhận được.
Dương Thiên giải thích:
- Trong quá trình tấn giai, Hỏa Vũ Kiếm đã sản sinh một chút linh trí, đơn phương cắt đứt liên hệ giữa hai bên. Lúc này ngươi cần luyện hóa lại nó một lần nữa.
- Nhưng ta chỉ là Hợp Thể trung kỳ, Hỏa Vũ Kiếm lại là Thánh Bảo, đẳng cấp chênh lệch quá nhiều, ta sợ…
Dương Thiên phất tay:
- Mọi chuyện ta đã sắp xếp ổn thỏa, ngươi không cần nóng vội, cứ từ từ luyện hóa sẽ thành công. Hơn nữa, đây là bảo kiếm cho ngươi bỏ tâm tư cả đời người để luyện chế cho ngươi, lẽ nào ngươi lại muốn từ bỏ?
Thanh Hàn cắn răng gật đầu, Dương Thiên nói không sai. Đây là tâm huyết cha nàng để lại, bằng mọi giá nàng cũng phải giữ lấy nó. Thanh Hàn chậm rãi đi lại gần, ngẩn đầu nhìn Hỏa Vũ Kiếm đang lơ lửng trên không, vố số kiếm khí vẫn đang không ngừng tàn phá bừa bãi khắp nơi.
Thanh Hàn hai tay bắt quyết, một ngọn lửa không biết từ đâu hiện ra, bao phủ lấy Hỏa Vũ Kiếm. Quá trình luyện hóa của Thanh Hàn bắt đầu, Dương Thiên chỉ đứng nhìn một lát rồi tìm một chỗ tĩnh tọa chờ đợi. Trong lòng hắn không hề có chút lo lắng, vì mọi chuyện đều đã được Dương Thiên an bài từ trước.
Khi Hỏa Vũ Kiếm vừa được tế luyện xong, Dương Thiên đã cảm nhận được liên kết giữa nó và Thanh Hàn bị cắt đứt. Hỏa Vũ Kiếm đạt đến Thánh Bảo, vô tình sản sinh một tia linh trí. Pháp bảo có linh trí là một chuyện tốt, nhưng bất lợi chính là tia linh trí này lại mang theo ngạo khí của người tạo ra nó, tức là cha của Thanh Hàn. Nó đương nhiên không chấp nhận chuyện một tên Hợp Thể kỳ làm chủ nhân.
Bất quá, vì Thanh Hàn có mang huyết thống của người tạo ra nó, hai bên lại gắn bó nhiều năm, Hỏa Vũ Kiếm chỉ cắt đứt liên kết chứ không làm tổn thương đến nàng. Dương Thiên cảm thấy tia linh trí này cũng không tệ lắm, tương lai sẽ có ích cho Thanh Hàn nên không trực tiếp ra tay hủy diệt nó, chỉ giam giữ Hỏa Vũ Kiếm ở trong Phá Thiên, chậm rãi thuần dưỡng.
Phá Thiên là cao cấp Tiên Bảo, đẳng cấp cao hơn Hỏa Vũ Kiếm rất nhiều. Dưới uy áp của nó, Hỏa Vũ Kiếm rất nhanh đã thuần phục, đồng ý trở thành Bản Mệnh Pháp Bảo của Thanh Hàn. Để chắc chắn hơn, Dương Thiên còn lưu lại trên người nó một tia Vạn Kiếm Lực. Chỉ cần Hỏa Vũ Kiếm có ý lật lọng, tia Vạn Kiếm Lực kia sẽ đem linh trí của nó hủy diệt.
Dương Thiên vốn định đợi Thanh Hàn luyện hóa xong sẽ cùng nàng rời đi. Nhưng đến ngày thứ hai, hắn đã nhận được truyền âm của Liệt Viêm Kình:
- Dương Thiên, ta cảm nhận được một luồng khí tức rất quen thuộc, rất giống một kẻ mà ta quen biết tại Thủy Hoàng Giới.
- Là bạn hay là thù?
- Không phải bạn cũng chẳng phải thù. Có điều trước kia tên này luôn khiến ta cảm thấy bất an. Dựa vào khí tức, rất có thể hắn cũng vừa mới tiến giai Đại Thừa trung kỳ giống như ta. Ngoài ra còn có một kẻ khác đi bên cạnh hắn, tên này tu vị không cao, chỉ mới đạt đến nửa bước Đại Thừa kỳ, nhưng lại mang đến cho ta cảm giác uy hiếp từ trong huyết mạch.
Khóe miệng Dương Thiên nhếch lên nụ cười:
- Uy hiếp từ trong huyết mạch? Rất thú vị, ta cũng muốn xem rốt cuộc là yêu thú cấp bậc nào có thể khiến ngươi cảm thấy như vậy. Nói không chừng lại là một loại Thần Thú nào đó a.