Từ khi ở bên trong không gian phong ấn, Dương Thiên đã cảm giác được có người đang dùng một loại pháp bảo đặc biệt âm thầm theo dõi mình. Khoảnh khắc Dương Thiên lao qua khe hở, hắn lập tức sử dụng Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn, không tốn bao nhiêu công sức liền tìm ra được vị trí của bốn người này.
Bốn người này đối với Dương Thiên không hề xa lạ, đều là những kẻ đứng đầu trong danh sách phải giết của hắn. Bất quá, tình trạng hiện tại của Dương Thiên không được tốt lắm. Một kiếm kia khiến hắn hao tổn quá nhiều, nếu không mau chóng tìm một nơi ổn định linh lực đang hỗn loạn, nói không chừng cảnh giới thực sự sẽ bị rơi xuống một bậc.
Thế nhưng Dương Thiên cũng không thể cứ như vậy rời đi. Nếu để bốn người này phát hiện tình trạng của hắn không tốt, nói không chừng sẽ lập tức ra tay. Vậy thì có chút phiền phức rồi. Suy tính cẩn thận, Dương Thiên quyết định dùng bí pháp che dấu linh lực đang hỗn loạn trong cơ thể, sau đó tìm một vị trí phù hợp, dùng Truyền Âm Thuật hù dọa bốn người kia.
Quả nhiên chiêu này của hắn rất hiệu quả, bốn người vừa nghe thấy âm thanh vang lên trong đầu, phát hiện ra vị trí của Dương Thiên liền sợ đến hồn xiêu phách tán. Dương Thiên vậy mà không hề có chút thương tổn nào, cơ thể lẫn y phục vẫn hoàn hảo. Đây mà là Đại Thừa sơ kỳ sao? Rõ ràng là cố ý dẫn dụ bọn hắn hiện thân. Bốn người không ai nói với ai tiếng nào, lập tức phân thành bốn hướng khác nhau, trực tiếp xé mở hư không chui vào bên trong. Lòng thầm cầu khấn mục tiêu Dương Thiên chọn không phải là mình.
Nhìn bốn tên Độ Kiếp kỳ bỏ chạy còn nhanh hơn chuột, Dương Thiên không khỏi bật cười. Quả nhiên tu vị càng cao, bọn hắn càng quý trọng sinh mạng của mình hơn, cũng do đó mà trở nên nhút nhát hơn. Đối với một tu sĩ mà nói, đây chính là điểm yếu chết người. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ấn tượng về Sát Thần Dương Thiên tàn bạo đã khắc sâu trong lòng bọn họ, chỉ hơi gợi lại cũng đủ khiến chiến ý hoàn toàn tan biến.
Bốn người vừa biến mất trong vết nứt không gian, Dương Thiên cũng vội quay người rời đi. Hắn cần tìm một nơi yên tĩnh để ổn định lại linh lực trong cơ thể. Mất chút thời gian, Dương Thiên tìm thấy một ngôi làng nhỏ không tên, dân cư ít ỏi. Hắn tùy tiện bỏ ra chút tiền liền thuê được một căn nhà trống, sau đó dựng lên trận pháp phòng hộ, tiến vào trạng thái tu luyện.
Dương Thiên hao tổn gần 3 ngày mới đem linh lực trong cơ thể ổn định lại bình thường. Giải trừ trận pháp bước ra ngoài, Dương Thiên phát hiện nơi này đã biến thành một đống hỗn độn. Người trong thôn gương mặt hoảng hốt, cố gắng thu gom nhiều đồ đạc có giá trị nhất có thể để rời khỏi đây. Dương Thiên có chút khó hiểu, hắn tìm đến một lão giả già yếu đang ngồi thở dốc cách đó không xa:
- Lão nhân gia ngươi hẳn là trưởng thôn, có thể cho ta hỏi thăm một chút hay không?
Lão giả ngẩn đầu lên nhìn Dương Thiên, ra vẻ nghiền ngẫm:
- Đúng vậy, ngươi chính là vị phú hào đến thuê phòng vài ngày trước?
Dương Thiên mỉm cười ngồi xuống bên cạnh lão giả:
- Đúng vậy. Mấy ngày trước trong thôn vẫn rất yên bình, tại sao bây giờ lại trở nên hỗn loạn như vậy?
Lão giả nhìn tướng mạo Dương Thiên còn trẻ, đoán chừng chưa từng trải sự đời liền nói:
- Ngươi vừa thuê phòng xong liền đóng cửa không chịu ra ngoài. Buổi chiều hôm đó, liên tục có những tiên nhân bay ngang qua đây. Số lượng tu sĩ ngày một nhiều, lão già ta vất vả lắm mới hỏi thăm được thông tin. Nghe nói bọn hắn đang tham gia tranh đoạt một món bảo vật gì đó trong khu rừng gần đây.
- Ngươi phải biết, tiên nhân tranh đấu, phàm nhân như chúng ta chắc chắn sẽ bị vạ lây. Khi ta còn trẻ, cả làng của ta đã bị tiêu diệt chỉ vì trở thành chiến trường của hai vị đại tiên, cuối cùng chỉ có ta và vài người may mắn sống sót. Vì vậy lúc này bọn ta phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, tránh cho tình huống trở nên xấu hơn.
- Ài, ta sống đã hơn 70 năm, mang theo cả thôn di chuyển đã không dưới mười lần. Muốn có một cuộc sống yên ổn thực khó a.
Dương Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
- Nói như vậy mọi người nên nhanh lên. Bảo vật kia không biết lúc nào sẽ xuất thế, khi đó đám tu sĩ kia chắc chắn sẽ phát sinh xung đột.
Lão giả chống gậy đứng dậy, hiền từ nói:
- Ngươi cũng mau đi đi. Bọn ta đã thuê một đoàn xe ngựa đến đây chở đồ, thêm một người cũng không ảnh hưởng gì.
Dương Thiên lắc đầu:
- Bản tính của ta vốn ưu thích mạo hiểm. Bảo vật xuất thế, chuyện thú vị như vậy sao có thể thiếu phần của ta.
Lão giả có điểm tức giận:
- Thanh niên, ngươi còn trẻ, tương lai phía trước còn dài, nên biết quý trọng mạng sống của mình. Chuyện của tiên nhân không phải là thứ mà phàm nhân chúng ta có thể xen vào. Lão già ta sống đã lâu, nói thế nào cũng là kẻ đi trước, những gì ta nói chắc chắn không sai. Cho nên…
Dương Thiên chặn lão giả lại, mỉm cười:
- Ta biết ngươi có ý tốt, nhưng chuyện này ta tự có chủ ý, ngươi không cần khuyên nhủ. Nhân sinh mỗi người khác nhau, con đường bọn họ lựa chọn cũng khác nhau. Ngươi không thể bắt ai cũng như ngươi, suốt ngày chỉ biết sợ hãi, vừa gặp chuyện đã vội bỏ chạy.
Lão giả đang định phản bác thì Dương Thiên đã nói tiếp:
- Ta không nói lựa chọn của ngươi là sai. Chỉ là trong một số trường hợp, nó không phù hợp với tất cả mọi người. Ta phát hiện trong thôn của ngươi có vài người tư chất tạm được, tại sao không để bọn hắn tu luyện?
Lão giả nghe vậy liền thở dài:
- Ta muốn bọn hắn có cuộc sống bình yên. Tiên nhân tuy tốt, nhưng cuộc sống của bọn hắn chắc gì đã khá hơn phàm nhân bọn ta.
Dương Thiên cười:
- Phàm nhân cũng được, tu sĩ cũng được, tiên nhân cũng được. Ai cũng có ước mơ của riêng mình. Người nào đạt được nó thì người đó có được hạnh phúc. Được rồi, ta cũng không nói nhiều nữa, các ngươi mau đi đi.
Dương Thiên nói xong liền biến mất, để lại lão giả chỉ biết trợn to mắt nhìn vào khoảng sân trống trước mặt. Mất một lúc lâu sau hắn mới run rẩy nói:
- Tiên, tiên nhân…
…
Tu sĩ thông thường đều cao cao tại thượng, xem thường phàm nhân. Dương Thiên lại chịu bỏ một món tiền lớn thuê phòng, nói chuyện lại khá giản dị khiến lão giả nhầm tưởng hắn cũng chỉ là một người bình thường.
Dương Thiên tất nhiên không giống với đám tu sĩ kia. Đạt đến Chân Tiên, trong mắt hắn chúng sinh đều bình đẳng. Không có ai là cao quý hơn ai. Nếu có thời gian, Dương Thiên cũng muốn trò chuyện cùng lão giả lâu hơn. Mỗi một người đều có cách nhìn nhận về cuộc sống và thế giới này khác nhau. Thông qua góc nhìn của bọn họ, Dương Thiên mới có thể hiểu hết được toàn bộ sự đặc sắc của nhân sinh.
Chỉ là lúc này Dương Thiên quả thực cần đi. Khi nãy Khổng Tước vốn vẫn đang ngủ say đã tỉnh lại trong giây lát. Nàng chỉ nói ba từ ngắn gọn “ta cần nó” rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu. Dương Thiên không biết thứ nàng đang nói đến là gì, nói không chừng chính là thứ những tu sĩ kia muốn tranh đoạt.
Khi Dương Thiên sử dụng thần thức tìm đến, đã có hơn ngàn tu sĩ xuất hiện ở đây. Tu vị từ thấp đến cao đều có. Thấp nhất chỉ là Trúc Cơ kỳ, cao nhất thậm chí có Hợp Thể kỳ. Việc này khiến Dương Thiên cảm thấy rất khó hiểu. Rốt cuộc là loại bảo vật gì lại có năng lực hấp dẫn những tu sĩ cấp bậc khác nhau như vậy.
Phải biết, nếu là bảo vật cấp thấp, đám người Phân Thần, Hợp Thể chắc chắn sẽ không có hứng thú xuất hiện ở đây. Còn nếu là bảo vật cấp cao, đám người Trúc Cơ, Kim Đan mới không ngu ngốc đến đây tranh đoạt để rồi phải bỏ mạng ở lại.
Nghĩ vậy, Dương Thiên liền tìm đến một tên tu sĩ mặc áo trắng đang đứng gần đó:
- Đạo hữu, ta có vài chuyện muốn hỏi, không biết có thể hay không?
Tu sĩ áo trắng kia thoải mái đáp:
- Có phải ngươi muốn hỏi Thiên Long Bí Cảnh lần này sẽ ra thử thách gì đúng không?