Tiếp đến, Dương Thiên chia tay Long Tích Nguyệt, lấy lý do là tiếng vào không gian để Độ Kiếp. Độ Kiếp kỳ mỗi lần đột phá đều sẽ gọi đến thiên kiếp. Uy lực của thiên kiếp vô cùng lớn, vì vậy đại đa số bọn hắn đều lựa chọn tiến vào không gian tiến hành, tránh bị làm phiền cũng như ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Long Chiến Thiên mỗi khi độ kiếp đều làm vậy, cho nên Long Tích Nguyệt cũng không có gì khó hiểu. Nàng chỉ dặn dò Dương Thiên nhất định phải cẩn thận. Tu sĩ Độ Kiếp kỳ vì độ kiếp mà ngã xuống nhiều vô số kể. Cho dù Long Tích Nguyệt biết Dương Thiên không giống với tu sĩ thông thường thì cũng khó tránh khỏi lo lắng cho hắn.
Trấn an nàng vài câu, Dương Thiên trực tiếp mở ra một vết nứt không gian rồi tiến vào bên trong. Dương Thiên đương nhiên không cần độ kiếp, hắn làm vậy chỉ để che mắt Long Tích Nguyệt mà thôi. Cái hắn cần là một nơi yên tĩnh, không có ai quấy rối để khôi phục mà thôi. Toàn Long Giới này, nơi phù hợp nhất chính là Thiên Long Tộc. Nơi đó Long Ngạo Thiên đã chuẩn bị riêng cho hắn, hẳn là không vấn đề gì. Dù sao Dương Thiên cũng phải quay lại nơi đó một chuyến để thu hồi Phá Thiên. Chuyện đã đến nước này thì không cần phải che dấu nữa. Hắn cũng muốn biết, sử dụng Phá Thiên mô phỏng ra Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, phối hợp với hai mảnh vỡ, sức mạnh có thể đạt đến cấp độ nào.
Về đến Thiên Long Tộc, Dương Thiên sử dụng Liễm Khí Thuật cùng Ẩn Thân Thuật trở về phòng của mình. Với tu vị của hắn hiện tại, không có bất kỳ ai đủ khả năng phát hiện ra.
Cấm chế cùng trận pháp Dương Thiên bày ra không có dấu hiệu bị động chạm, xem ra thời gian gần đây Long Ngạo Thiên cũng những kẻ khác rất bận, không có thời gian quản hắn. Có lẽ trong mắt Long Ngạo Thiên, Dương Thiên hiện tại cùng lắm chỉ là tu sĩ Đại Thừa kỳ, tương lai có thể sẽ trở thành mối uy hiếp, bất quá hiện tại vẫn còn nhỏ yếu, chưa đáng để bận tâm.
Phất tay thu hồi Phá Thiên, tâm trạng Dương Thiên khá hơn không ít. Ngẫm lại, từ Hắc Ám Hoa Hải cho đến những chuyện xảy ra bên trong Tàn Long Sơn Mạch, nếu có nó theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Không nói đến công năng mô phỏng, cường hóa các pháp thuật thần thông, chỉ riêng Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn đã có công dụng nghịch thiên. Không có uy năng công kích cùng bẻ cong thời không như Tử Cực Thần Đạo Nhãn, không thể đưa kẻ thù vào huyễn cảnh vĩnh cửu như Chân Huyễn Tạo Hóa Nhãn, Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn có thể nhìn thấu thiên hạ vạn pháp, đưa ra phương pháp phá giải tối ưu nhất. Đối với Dương Thiên mà nói, công dụng của nó còn tốt hơn hai loại đồng thuật tối cao kia một bậc.
Phá Thiên trở lại, Dương Thiên đã có thể phát huy ra được chiến lực lớn nhất. Tiếp đến, hắn bố trí lại trận pháp cùng cấm chế trong phòng một lần nữa để đảm bảo an toàn, sau đó bắt đầu lấy tất cả những thứ thu được từ bên trong bảo khố của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc ra, bắt đầu quá trình khôi phục.
Lần này có chuẩn bị đầy đủ, khôi phục đến Độ Kiếp Ngũ Chuyển là chuyện chắc chắn. Chỉ là không biết có may mắn đạt đến Độ Kiếp Ngũ Chuyển đỉnh phong hay không mà thôi.
Mười lăm ngày sau, toàn bộ linh thảo, đan dược cùng nhưng bảo vật có tác dụng khôi phục đều đã được Dương Thiên tiêu thụ hết. Hai mắt hắn mở ra, từ từ cảm nhận cực hạn của mình rồi khẽ lắc đầu tiếc nuối:
- Dược lực của hai viên đan dược kia còn cao hơn ta nghĩ một bậc. Chỉ thiếu chút nữa là đạt đến Độ Kiếp Ngũ Chuyển đỉnh phong. Thật sự đáng tiếc a.
Đối với Dương Thiên mà nói, Độ Kiếp Ngũ Chuyển cùng Độ Kiếp Ngũ Chuyển đỉnh phong không có chênh lệch quá lớn. Chỉ là nếu hắn khôi phục đến Độ Kiếp Ngũ Chuyển đỉnh phong, sau khi đan đan tạo ra thêm một viên bát phẩm đan dược, Dương Thiên sẽ rất thoải mái tiến vào Độ Kiếp Lục Chuyển. Hiện tại còn thiếu chút nữa mới đạt đến, vậy khả năng bước vào Độ Kiếp Lục Chuyển lại kém đi một ít.
Tạm thời gác lại những chuyện này, khôi phục đến Độ Kiếp Ngũ Chuyển, cộng thêm Phá Thiên về tay, Dương Thiên hầu như không còn bất kỳ mối uy hiếp nào đến từ Long Giới. Hắn vẫn biết rằng, Long Giới muốn tấn công Linh Giới, thực lực thật sự chắc chắn không chỉ như những gì đã biểu hiện ra. Ít nhất, Linh Giới hiện tại có một tên Độ Kiếp Bát Chuyển, chỉ còn kém một lần độ kiếp nữa liền phi thăng Tiên Giới. Tất nhiên, sau khi Dương Thiên quay lại Linh Giới, tên kia cũng đến bản thân mình còn không lo được, làm gì còn thời gian quản chuyện của Linh Giới.
Dù vậy, Long Giới chắc chắn có Độ Kiếp Thất Chuyển, thậm chí cao hơn một bậc. Bất quá, cũng giống như đám người Linh Giới, bọn hắn đang tiến vào không gian tu luyện, độ kiếp chờ ngày phi thăng. Đến khi đại chiến hai giới nổ ra mới được triệu hồi về. Nói chung, chuyện này vẫn còn nhiều ẩn khuất, đây là bí mật của cao tầng Long Giới, Dương Thiên cũng không thể nói trước được quá nhiều.
Bất quá, có một điểm hắn dám khẳng định, với thực lực Độ Kiếp Ngũ Chuyển, cộng thêm Phá Thiên cùng mảnh vỡ Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, đối đầu với Độ Kiếp Thất Chuyển vẫn như cũ có phần thắng rất lớn, không có gì phải lo lắng.
Không còn chuyện gì ở đây, Dương Thiên mở ra một vết nứt hư không, quay trở lại Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc. Lần này, vẫn là khung cảnh đổ nát, thế nhưng những công trình kiến trúc mới đang dần được hình thành. Cái hố sâu không thấy đáy ở trung tâm đang được vài tên Nguyên Anh kỳ tu sĩ dùng Thổ hệ pháp thuật san lấp. Do hạn chế tu vị, tốc độ thực hiện khá chậm chạp, đoán chừng phải khá lâu mới làm xong.
Thần thức mở ra, Dương Thiên nhìn thấy Long Tích Nguyệt đang chỉ huy một đám người cách vẽ lên những đoạn Long Văn khác nhau, dùng để khắc họa, gia tăng độ bền chắc cho những kiến trúc vừa xây dựng.
Vì hầu hết những tộc nhân còn sống sót đều có tu vị khá thấp, không được tiếp xúc nhiều với Long Văn cao cấp nên Long Tích Nguyệt tốn khá nhiều thời gian để giảng giải chi tiết cho bọn họ hiểu ra. Nhìn dàng vẻ của nàng lúc này đã bớt đi sự non nớt, thay vào đó là sự thành thục. Phải trải qua những sóng gió trong cuộc đời, con người ta mới dần trưởng thành lên được.
Giảng giải xong một đạo Long Văn gia cố độ bền, có khả năng tái tạo nhưng hư tổn, Long Tích Nguyệt thở ra một hơi, định tìm nơi nghỉ ngơi thì sau lưng đã vang lên âm thanh:
- Rất mệt mỏi sao?
Long Tích Nguyệt quay người lại, nở nụ cười vui vẻ:
- Long Vũ Hạo, ngươi đã trở về.
Nụ cười của Long Tích Nguyệt khiến Dương Thiên ngẩn ra. Thời gian gần đây có quá nhiều biến cố, Long Tích Nguyệt hầu như không cười một lần nào. Mỹ nhân a, cho dù khóc vẫn rất đẹp, thế nhưng nàng xinh đẹp nhất chính là lúc nàng đang cười. Những bậc quân vương từ xưa thường có câu “Đánh đổi cả giang sơn chỉ để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân”. Hiện tại nhìn lại, câu nói kia không hẳn là vô lý. Ít nhất, Dương Thiên không cần giang sơn, chỉ cần mỗi một nữ nhân của hắn mỗi ngày đều nở nụ cười vui vẻ là đủ rồi.
Long Tích Nguyệt thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Dương Thiên, gương mặt nàng có hơi đỏ lên, giả vờ tức giận hỏi:
- Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?
Dương Thiên cười nhẹ:
- Tích Nguyệt, ngươi cười thật đẹp.
Mặt Long Tích Nguyệt càng đỏ hơn, nang xoay người lại, không nhìn thẳng vào mặt Dương Thiên, hừ lạnh:
- Đừng nói lời vô nghĩa. Thành công sao?
Dương Thiên biết Long Tích Nguyệt đang hỏi đến chuyện gì, hắn thản nhiên nói:
- Có nhiều thiên tài địa bảo trợ giúp như vậy, sao có thể thất bại được.
Long Tích Nguyệt vui mừng, quay đầu lại:
- Vậy bây giờ chúng ta…
Dương Thiên ngẩn đầu, nhìn về phương hướng Tàn Long Sơn Mạch:
- Đi thôi. Chúng ta sẽ giải cứu cha ngươi và những người khác. Đem trật tự tại Long Giới này một lần nữa thiết lập lại.