Thương Sinh cùng Bích Nhạn không kịp phát ra tiếng nào, miệng há to. Một ngọn lửa từ trong người bọn họ tràn ra, đem cả hai đốt thành hư vô.
Bên trong Cực Linh Môn, Dương Thiên vẻ mặt vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Bên trong là một vết đứt nhỏ màu đỏ do Chấn Tự Quyết gây ra. Dưới công kích bậc này, nếu là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường, giữ được tính mạng đã là rất tốt.
Nhưng Dương Thiên thì khác, hắn đường đường là Chân Tiên, cho dù hạn chế tu vị ở mức Nguyên Anh trung kỳ, bị hai tên Nguyên Anh trung kỳ khác đánh bị thương là điều không thể chấp nhận được, cho dù đó chỉ là một vết trầy xước ngoài da. Cái này cũng không trách được hắn, ai mà ngờ được tại một cái vị diện cấp thấp lại xuất hiện phiên bản “hàng nhái” của Chân Tự Quyết, lại còn là Chấn Tự Quyết có lực công kích mạnh bậc nhất.
Dương Thiên không phải khó chịu lâu, hàng trăm tia sáng muôn màu đang lao thẳng về phía hắn, hiện nguyên hình là một đám tu sĩ lạ mặt, trên áo có gắn ký hiệu của Cực Linh Môn. Dẫn đầu đám người chính là tên Nguyên Anh hậu kỳ bị Dương Thiên trêu đùa lần trước. Dương Thiên lúc này đã sử dụng Dịch Dung Thuật, tên kia không thể nào nhận ra hắn.
Nhìn thấy hơn phân nửa Cực Linh Thành chỉ còn là một đống đổ nát, vẻ mặt của Tiêu Hàn tràn đầy phẫn nộ, hắn cố gắng nhịn xuống:
- Là ngươi đã gây ra chuyện này?
Dương Thiên phủ nhận:
- Không phải ta. Là hai người Thương Sinh cùng Bích Nhạn phá hủy Cực Linh Thành, ta cũng là người bị hại.
Tiêu Hàn biểu lộ không tin:
- Không thể nào, Thương Sinh và Bích Nhạn là Phó Các Chủ của Thiên Bảo Các. Nơi này chính là tổng bộ của Thiên Bảo Các, lẽ nào bọn họ tự tay đập phá miếng ăn của mình. Hơn nữa, ta hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của hai người bọn họ.
Dương Thiên nhìn Tiêu Hàn như một tên ngốc:
- Ta có nói bọn hắn cố ý phá hủy Cực Linh Thành sao, ngươi có hiểu chuyện tu sĩ cao cáp đấu pháp, những thứ chung quanh sẽ bị phá hoại hay không? Còn nữa, ngươi không cảm nhận được khí tức của bọn họ, chuyện này rất đơn giản, ta đã tiễn cả hai người bọn họ đi trước một bước rồi.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi đã giết hai người bọn họ.
Dương Thiên lắc đầu thở dài:
- Quả đúng là một tên ngốc, nghe một câu nói chỉ hiểu được một nửa. Ta nói bọn họ đi trước một bước, nghĩa là tiếp theo sẽ đến các ngươi.
Tiêu Hàn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, Dương Thiên bay đến gần đống đổ nát, từ dưới lòng đất lôi lên một tên tu sĩ quần áo nhếch nhác, cười nói:
- Khi nãy ta thấy ngươi quan chiến bình luận rất hăng say, tại sao bây giờ lại trốn kĩ như vậy.
Tên kia mặt cười khó coi hơn khóc:
- Đại nhân, tha cho ta đi. Ta đã phải hi sinh cả bảo vật tổ tông nhiều đời truyền lại mới may mắn sống xót qua đòn tấn công vừa rồi. Lát nữa trở về nhất định sẽ bị mắng a.
Trong những tu sĩ còn sống sót, đây là kẻ mà Dương Thiên chú ý nhất. Không vì lý do gì đặc biệt cả, chỉ vì hắn cảm thấy tên này rất thú vị mà thôi. Dương Thiên vỗ vai tên tu sĩ kia:
- Khi nãy ta thấy ngươi hò hét rất nhiệt tình, nói cái gì mà lợi hại, trang bức. Vậy nói cho ta nghe một chút, ngươi nghĩ thế nào mới gọi là trang bức và trang bức để làm gì?
Tên kia còn chưa kịp trả lời, Tiêu Hàn đã hét to:
- Ngươi muốn trêu đùa bọn ta.
Dương Thiên phất tay, tùy tiện đáp:
- Yên lặng, ngươi tốt xấu gì cũng là một trong những kẻ đứng đầu Cực Linh Môn. Có biết chen ngang câu chuyện của người khác là rất vô lễ hay không?
- Ngươi…
Dương Thiên bỏ qua Tiêu Hàn, tiếp tục quay lại nói:
- Trả lời câu hỏi của ta đi.
Tên kia run rẩy:
- Ngươi tha cho ta có được không?
- Trả lời xong câu hỏi, ta sẽ để ngươi đi.
Bị dồn vào đường cùng, tên kia cắn răng:
- Theo ra, trang bức chính là làm ra những hành động thật ngầu, để cho người khác kinh ngạc cùng sợ hãi mình. Tác dụng chính là hù dọa người khác, để bọn họ không dám tiếp tục làm phiền nữa.
- Ồ, không tệ, nhưng ngươi có nghĩ rằng, khi ngươi trang bức sẽ khiến cho những kẻ mạnh hơn càng thêm chú ý, đến khi đó phiền phức sẽ lại càng nhiều hay không? Đến khi đó ngươi phải làm thế nào?
Bị Dương Thiên hỏi khó, tên kia há miệng một lúc mà không thể trả lời được. Thấy Dương Thiên đưa tay lên cao, hắn cho rằng người này muốn giết mình liền nhắm chặt mắt lại. Dương Thiên bật cười túm lấy vai tên kia rồi nói:
- Để ta nói cho ngươi biết. Khi đó ngươi phải giết, giết cho đến khi không còn kẻ nào dám đến làm phiền ngươi nữa thì thôi.
Dương Thiên vung mạnh tay, tên kia lập tức theo cái hố trên tường thành khi nãy bay ra khỏi Cực Linh Thành. Dương Thiên quay lại nhìn đám người Tiêu Hàn, thu lại vẻ tươi cười, nhàn nhạt nói:
- Đã chuẩn bị xong rồi chứ?
Trong lúc Dương Thiên bận nói chuyện phiếm với tu sĩ vô danh kia, đám người Tiêu Hàn đã nhân cơ hội kết thành đại trận của Cực Linh Môn. Thương Sinh cùng Bích Nhạn đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ thành danh đã lâu. Khi bọn họ hợp công, cho dù là Tiêu Hàn ở thời kỳ toàn thịnh cũng khó giành chiến thắng trong thời gian ngắn. Nếu những gì Dương Thiên nói đều là sự thật, tên này quả thực rất mạnh. Tiêu Hàn bị Hổ Vương đánh trọng thương, thực lực so với lúc trước còn chưa tới 3 phần. Những người khác, ngoài 1 tên Nguyên Anh trung kỳ, 2 tên Nguyên Anh sơ kỳ, còn lại chỉ là Kim Đan kỳ mà thôi.
Đội hình này đặt tại Phàm Vũ Giới vẫn rất mạnh, nhưng đem so với kẻ đã giết chết Thương Sinh và Bích Nhạn thì không có nhiều lợi thế, dù có thắng cũng sẽ thảm thắng. Vì vậy, Tiêu Hàn nhân cơ hội Dương Thiên nói chuyện với tu sĩ kia đã nhanh chóng truyền âm cho những người khác, kết thành đại trận mạnh nhất của Cực Linh Môn, Cực Linh Trảm Thiên Trận.
Đại trận kết xong, Tiêu Hàn cùng đám tu sĩ Cực Linh Môn đứng ngay chính giữa trung tâm trận pháp. Ở vòng tròn bên ngoài, năm cột sáng với năm màu sắc khác nhau đại diện cho ngũ hàng chiếu thẳng lên bầu trời. Công pháp của Cực Linh Môn tu luyện trọng điểm chính là một chữ Cực. Đem linh lực rèn luyện đến cực hạn, phát huy uy lực tối đa. Vì vậy, trong cùng một cảnh giới và điều kiện về pháp thuật, pháp bảo, đệ tử Cực Linh Môn thường mạnh hơn những môn phái khác một bậc.
Năm cột sáng đại diện cho cực hạn ngũ hành hội tụ tại một điểm, hóa thành một thanh kiếm ngũ sắc chỉ thẳng lên trời. Tu sĩ Cực Linh Môn dưới sự chỉ huy của Tiêu Hàn, linh lực liên tục vận chuyển, huyễn hóa ra một bàn tay nắm lấy thanh kiếm kia.
Dương Thiên nheo mắt nhìn rồi nói:
- Ngũ hành thuộc tính trận pháp, Cực Linh Môn các ngươi cũng có thứ đáng xem a. Nhưng các ngươi thực sự cho rằng, ta vì nói nhảm với một tên tu sĩ không quen biết mà để cho các ngươi thời gian hoàn thành trận pháp này?
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Tiêu Hàn:
- Hừ, đừng tưởng ngươi nói như vậy sẽ khiến bọn ta bỏ qua chuyện này. Ngươi đã phá hoại Cực Linh Thành, tội không thể tha. Nếu đồng ý bó tay chịu trói, theo ta trở về Cực Linh Môn nhận hình phạt có thể bảo toàn được tính mạng.
Dương Thiên im lặng nhìn Tiêu Hàn một hồi lâu rồi lắc đầu:
- Kẻ ngốc đến cuối cùng vẫn là kẻ ngốc, hiện tại còn có tâm trạng nói những câu vô nghĩa như vậy. Thật không hiểu người làm cách nào trốn thoát khỏi con hổ già kia.
Tiêu Hàng mí mắt có giật, vì danh tiếng của Cực Linh Môn, chuyện hắn bị Hổ Vương đánh cho một trận sau đó bị một kẻ lạ mặt cướp mất bảo vật đã được dấu kín. Dương Thiên là ai, tại sao có thể biết được chuyện này. Lẽ nào là…
Tiêu Hàn chỉ tay vào Dương Thiên, tức giận đến run rẩy:
- Ngươi chính là…
Dương Thiên bật cười:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là…