Một hồi lâu sau, thân ảnh Dương Thiên một lần nữa hiện ra. Lúc này khóe miệng hắn cũng đã tràn ra máu tươi. Lần giao phong vừa rồi, Dương Thiên thua. Hủy Diệt thấy vậy cũng có chút đắc ý:
- Đại sư huynh, không phải ta đã nói rồi sao. Hiện tại ta mạnh hơn ngươi. Nếu ngươi đồng ý…
Dương Thiên cắt lời:
- Đừng nhiều lời, cho dù có phải dẫn động đại bạo tạc, ta cũng sẽ không giao Hỗn Độn Lực cho ngươi.
Gương mặt Hủy Diệt cứng lại, hắn cắn răng đưa ra quyết định:
- Ngươi và cửu sư tỷ đã quyết định như vậy, để ta tiễn hai người đi một đoạn.
- Là ai tiễn ai còn chưa biết được.
Dương Thiên vừa dứt lời, trên đầu và dưới chân Hủy Diệt liền xuất hiện hai vòng xoáy màu đen kịt. Từ bên trong vòng xoáy, lôi đình, hỏa diễm màu xanh đen lần chui ra, bao vây lấy hắn. Hủy Diệt khinh thường nói:
- Chỉ dựa vào những thứ này cũng muốn trói buộc ta?
Dương Thiên lắc đầu:
- Ta chỉ cần chút thời gian là đủ rồi.
Dương Thiên hai mắt nhắm lại, giữa hư không mênh mông, một con mắt màu đen khổng lồ hiện ra. Con mắt này do Hỗn Độn Lực ngưng tụ mà thành, ẩn hiện vô số những đạo hoa văn thần bí. Sau khi con mắt màu đen xuất hiện, bên cạnh nó, một con mắt màu xanh nhạt cũng hiện lên.
Dương Thiên phất tay, hai giọt máu một đen một xanh bay lên, dung nhập vào bên trong. Hai con mắt này đột nhiên biến lớn, hào quanh bao quanh ngày càng rực rỡ hơn. Giọng nói Dương Thiên trầm thấp, vang vọng khắp thiên địa:
- Ta, Hỗn Độn Chân Tiên, nhân danh Hỗn Độn Chi Chủ, mượn nhờ lực lượng của các sinh vật tại Hỗn Độn Giới.
- Ta, Sinh Mệnh Chân Tiên, nhân danh Sinh Mệnh Chi Chủ, mượn nhờ lực lượng của các sinh vật tại Sinh Mệnh Giới.
Hủy Diệt đang bị trói buộc bên trong, hai mắt trợn to. Hắn không nghĩ đến Dương Thiên còn có chiêu này. Mượn nhờ lực lượng hai giới, quả thực đủ năng lực uy hiếp đến hắn. Thứ này là do Nhược Hy hao tổn rất nhiều năm tháng mới nghĩ ra, truyền lại cho Dương Thiên, Hủy Diệt đương nhiên sẽ không biết được.
Âm thanh xuyên qua hư không, lan đến Hỗn Độn Giới và Sinh Mệnh Giới. Bên trong ẩn chứa uy nghiêm vô hạn. Nghe được âm thanh của chúa tể, mọi loại sinh vật đồng thời quỳ rạp xuống. Trên trán bọn hắn xuất hiện một con mắt, giống như phiên bản thu nhỏ của Hỗn Độn Nhãn và Sinh Mệnh Nhãn. Những con mắt này đồng loạt lóe lên ánh sáng, lực lượng cũng theo đó truyền đến hai con mắt khổng lồ kia.
Cảm nhận được nguy hiểm đến gần, Hủy Diệt vội điều động ba loại Tiên Lực công phá ngục tù bằng lôi hỏa kia. Bất quá, thứ này là do Dương Thiên chuẩn bị sẵn, Hủy Diệt trong thời gian ngắn cũng không thể thoát ra được.
Lực lượng ẩn chứa bên trong Hỗn Độn Nhãn cùng Sinh Mệnh Nhãn đã đạt đến giới hạn. Dương Thiên nhanh chóng đưa tay về phía hai con mắt kia, dùng sức kéo chúng lại gần với nhau. Dưới sự dẫn động của Dương Thiên, Hỗn vxi8Kf Độn Nhãn cùng Sinh Mệnh Nhãn bắt đầu dung hợp. Lực lượng bên trong ngày càng cuồng bạo, kể cả Dương Thiên là chủ nhân của nó cũng có chút chịu không nổi, máu tươi ở miệng chảy ra ngày một nhiều.
Nhược Hy đang ở bên trong cơ thể Dương Thiên lo lắng hô lên:
- Để ta tới.
Dương Thiên lắc đầu:
- Loại pháp thuật này lấy ta làm chủ, dù ngươi ra tay cũng không thể dung hợp thứ này. Hơn nữa, ngươi cũng đã sớm dùng hết sức mạnh, còn có thể làm gì?
- Nhưng mà…
Dương Thiên nở nụ cười:
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ ngăn cản được Hủy Diệt. Sau đó chúng ta sẽ lại cùng uống trà. Loại trà kia, ta rất thích.
Hai mắt Nhược Hy hơi đỏ lên, nàng cảm thấy Dương Thiên giống như đang để lại di ngôn. Không sai, Dương Thiên đúng là đang để lại di ngôn. Hẳn cảm nhận được rằng, sau khi Hỗn Độn Nhãn cùng Sinh Mệnh Nhãn dung hợp, hắn sẽ hoàn toàn kiệt sức. Mặc kệ nó có đủ sức chiến thắng Hủy Diệt hay không, với tình trạng hiện tại của Dương Thiên, ảnh hưởng của pháp thuật này cũng đủ khiến Dương Thiên mất mạng.
Hai đại thần nhãn dung hợp xong, không gian lập tức truyền ra từng cơn ba động mãnh liệt. Sóng năng lượng tràn ra, từng đợt từng đợt ngày càng mãnh liệt. Hủy Diệt cảm thấy tim mình đập nhanh một cái. Hắn liền hét to, một tiếng nổ khổng lồ vang lên, lôi đình cùng hỏa diễm liền bị lực lượng ba màu đánh tan.
Hủy Diệt chưa kịp vui mừng thì lông tóc đã dựng lên, một cảm giác nguy hiểm lan tràn khắp cơ thể hắn. Vừa ngẩn đầu lên, Hủy Diệt nhìn thấy một con mắt khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào hắn. Con mắt này có hai màu xanh đen, bên trong dường như ẩn chứa ý niệm cùng lực lượng của vô số sinh linh, mỗi một cái đều rất mạnh mẽ.
Từ ngay giữa con mắt, một chấm xanh đen hiện ra rồi to dần. Đến mức độ nhất định, một cột sáng khổng lồ bắn về phía hắn. Nơi cột sáng đi qua, vạn vật đều tan biến. Không gian, thời gian, pháp tắc… Tất cả mọi thứ đều bị nó phá hủy.
Không chút do dự, trên tay Hủy Diệt hiện ra hai viên cầu, một trắng một đen. Đem hai viên cầu ném vào Diệt Kính, cả hai nhanh chóng bị hấp thu. Diệt Kính lúc này thay đổi hình dạng, giống như một hình âm dương bát quái. Khác biệt là, tấm kính này chia làm ba loại màu sắc đang không ngừng trộn lẫn vào nhau.
Hủy Diệt ném tấm kính này ra trước mặt, hét lớn:
- Âm Dương Diệt Tiên Bàn, Ngự.
Một vòng sáng ba màu từ Âm Dương Diệt Tiên Bàn tỏa ra, bao phủ lấy Hủy Diệt, nghênh đón đòn tấn công từ cự nhãn. Hàng loạt tiếng nổ khổng lồ vang lên, Hủy Diệt cùng Âm Dương Diệt Tiên Bàn trực tiếp bị cự nhãn đánh văng đi thật xa, không còn bóng dáng.
Giằng co diễn ra trong một thời gian dài, cuối cùng năng lượng bên trong cự nhãn cũng tiêu tán hết, nó phát ra một tiếng rắc nhẹ rồi tan biến.
Tiên Thể của Dương Thiên tan vỡ, hai mắt hắn cố mở ra, giọng nói đứt quảng:
- Đã, đã…thành công… rồi sao?
Nhược Hy nức nở:
- Dương Thiên, ngươi cố một chút, ta sẽ dùng Sinh Mệnh Lực chữa trị cho ngươi.
- Không cần, cho dù ngươi ở bên trong cơ thể ta cũng khó tránh khỏi bị thương nặng. Tự lo cho bản thân mình còn khó, nói gì đến việc chữa thương cho ta.
- Ta sẽ không để ngươi chết.
Dương Thiên cười:
- Yên tâm đi. Ta dù sao cũng là Chân Tiên, sẽ không dễ dàng chết đi như vậy. Trước tiên, ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ một giấc.
Dương Thiên nói hết câu, mí mắt liền trĩu nặng, hai mắt nhắm lại, mặc cho Nhược Hy kêu gọi thế nào cũng không mở ra. Nhược Hy yên lặng một hồi lâu, hai mắt hiện lên sự quyết tâm:
- Cho dù phải trả bất cứ giá nào, ta cũng sẽ không để ngươi phải chết.
…
Tại một vị diện cách đó rất xa, Hủy Diệt cả người đang chìm trong một cái vực thẳm. Trên người hắn tràn đầy máu tươi, Tiên Thể đã sớm vỡ vụn. Âm Dương Diệt Tiên Bàn đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, biến thành 6, 7 mảnh rời rạc nằm ngay bên cạnh.
Hủy Diệt gian nan nhấc tay lên, lập tức ho sặc sụa vài tiếng, máu tươi pha lẫn nội tạng từ miệng phun ra. Hắn dùng chút sức lực còn sót lại đánh giá tình trạng của mình, phát hiện thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Thương thế bậc này, cho dù là Chân Tiên như hắn cũng có chút không chịu nổi. Nếu không có thời gian vài vạn năm thì đừng mong khôi phục, chưa tính đến còn phải đi tìm những vị Chân Tiên còn lại. Ngũ Hành Chân Tiên quan hệ rất thân thiết, bọn hắn chắc chắn sẽ cùng liên thủ chống lại. Sau đó còn phải tiến hành luyện hóa, dung hợp tất cả các loại Tiên Lực lại với nhau.
Trong thời gian đó, lỡ như kẻ thù của sư phụ tìm đến, thế giới này xem như kết thúc. Tất cả cũng là vì sự ích kỉ của tên Dương Thiên kia. Nhớ đến Dương Thiên, Hủy Diệt đột nhiên mở miệng cười to, mặc cho máu tươi theo đó tràn ra. Hắn vừa cười vừa chảy nước mắt:
- Đại sư huynh, ngươi hao tâm tổn trí, cuối cùng ta vẫn sống, ngươi mới là kẻ thất bại. Cửu sư tỷ, ngươi đã chọn hắn, vậy cũng đừng trách ta không nể tình đồng môn. Sau khi ta khôi phục thương thế sẽ đem Hỗn Độn Lực cùng Sinh Mệnh Lực. Đến lúc đó, Ngũ Hành Chân Tiên cũng không phải là đối thủ của ta. Ha ha ha…
Hủy Diệt vừa cười vừa khóc, đó là những giọt nước mắt đầu tiên của hắn kể từ khi xuất hiện trên thế giới này. Là nước mắt vui mừng vì đã đạt được mục đích hay là đau buồn vì mất đi những người thân thiết nhất, không ai biết được.
…
Chân Tiên Chi Chiến kết thúc, trận chiến này diễn ra tại nơi hư vô không có bóng người nhưng lại có những ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của Thập Đại Tiên Giới cùng các vị diện cấp thấp khác. Nó không phải là kết thúc, chỉ là bắt đầu cho một truyền kỳ mới…
P/S: End phần 1, đóng cửa bế quan tịnh dưỡng.:))