- Dương Thiên, ngươi định biểu diễn cái gì? Có phải là đi bộ trên mặt nước hay dùng tay đập bể vài chục viên gạch như trong phim kiếm hiệp hay không?
- Bàn Tử, ngươi xem thường ta đến vậy sao. Sư phụ của Tiểu Nghiên có thể phi hành, một chưởng đánh ra cái hố gần chục mét. Ta so với nàng càng lợi hại, đương nhiên phải làm thứ gì đó lớn lao hơn.
- Rốt cuộc là cái gì, ngươi đừng có úp úp mở mở nữa.
Lý Nghiên tuy cũng rất muốn biết Dương Thiên sẽ biểu diễn trò gì, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn luôn cho rằng sư phụ mới là người lợi hại nhất trên đời, liền lên tiếng phản bác:
- Ngươi đứng nói bậy, sư phụ của ta rất lợi hại, ngươi tuổi còn trẻ, dù là thiên tài cũng không thể nào so sánh được với nàng.
- Ngươi nói ta không bằng nàng?
- Đúng vậy, còn kém rất xa. Ngươi đừng buồn, tuổi của ngươi còn trẻ, nếu chăm chỉ tu luyện, thành tựu tương lai chắc chắn sẽ không kém.
Những điều Lý Nghiên nói là những thứ nàng đang nghĩ trong lòng, hoàn toàn không có ý châm chọc Dương Thiên. Đáng tiếc, Dương Thiên lại không nghĩ vậy. Cảm giác bị coi thường thực sự rất khó chịu.
- Được, nếu Tiểu Nghiên ngươi đã nói vậy. Ta cũng rất muốn diện kiến vị sư phụ thiên hạ vô địch kia của ngươi một lần.
Lý Nghiên giật mình, vội vàng lắc đầu:
- Không được, Tĩnh Tâm Môn chỉ lưu nữ nhân. Nếu ngươi đến, chắc chắn sẽ bị sư phụ đánh chết.
- Tài không bằng người, có chết cũng đáng.
Dương Thiên sử dụng lại câu nói của tên gia chủ gia tộc Roll kia. Dù sao câu nói này, trong một vài trường hợp cũng rất chính xác. Lý Nghiên tâm hồn ngây thơ trong sáng, nghe thấy Dương Thiên muốn đi chịu chết, tất nhiên sẽ không đồng ý:
- Đừng đi a, cùng lắm ta tin ngươi lợi hại là được chứ gì.
Đúng lúc này, Lý Quân từ bên ngoài bước vào:
- Dương Thiếu, mọi người đều đã đến đông đủ, cần ngươi ra ngoài chủ trì.
- A, ta đã biết. Ngươi ra ngoài đợi một lát.
Lý Quân không biết Dương Thiên còn đang bận việc gì, yên lặng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Dương Thiên đứng dậy, vươn vai rồi cười nói:
- Tiểu Nghiên, ta chỉ đùa với ngươi một chút mà thôi, đừng quá để bụng. Ta cũng không rảnh rỗi đến mức chạy đến một nơi xa xôi hẻo lánh giao so tài với một tên Trúc Cơ hậu kỳ. Muốn chứng minh ra lợi hại hơn nàng, có rất nhiều cách.
- Được rồi, chuyện này lát nữa hẳn nói. Đi dự cuộc đàm phán của Lý gia trước đã.
Ba người mở cửa đi ra ngoài, Lý Quân đã đứng chờ sẵn, vội đi nhanh đến, đưa cho Dương Thiên một sấp tài liệu dày cộp.
- Đây là những vấn đề sẽ bàn luận trong cuộc đám phán. Phía sau là giới thiệu chi tiết về những điều khoản ta đã soạn sẵn cùng các tài sản, thương vụ có liên quan.
Cầm lấy sấp tài liệu, Dương Thiên bắt đầu mở ra nghiên cứu. Tuy hắn không quan tâm đến kết quả của cuộc đàm phán, nhưng mang danh là một sinh viên trường kinh tế, khi tham gia ít nhất cũng phải hiểu được một, hai.
Hai người Lý Nghiên cùng Lý Bàn đi theo phía sau, Lý Nghiên cố ý đi chậm, giữ khoảng cách với Dương Thiên rồi mới hỏi Lý Bàn:
- Lý Bàn ca, hắn chính là người mà Tiểu Vũ tỷ nói rằng rất lợi hại hay sao?
Lý Bàn gật đầu:
- Đúng vậy. Tiểu Nghiên, ngươi cũng biết Lý Bàn ta chỉ là ngươi bình thường, không hiểu gì nhiều về Tu Chân giả các ngươi. Nhưng có một điều ta có thể chắc chắn, ZyZmP6b Dương Thiên thực sự rất mạnh, ít nhất sẽ không yếu hơn vị sư phụ kia của ngươi.
Nghe Lý Bàn tự tin khẳng định, Lý Nghiên có hơi bất ngờ:
- Ngươi nói mình không biết nhiều về Tu Chân giả, vậy dựa vào cái gì mà dám khẳng định như vậy?
- Tiểu Nghiên, ngươi trở về chưa được bao lâu, tình hình hiện tại của Lý gia chắc còn chưa biết rõ.
Lý Nghiên gật đầu:
- Mấy ngày nay ta cũng cảm thấy mọi người trong Lý gia có gì đó rất lạ.
- Vậy để ta nói sơ qua một lượt. Ngươi có biết hôm nay chúng ta đến nơi này để làm gì không?
- Chẳng phải là để viếng thăm phủ Tổng Thống sao?
- Đâu chỉ đơn giản như vậy, chuyện là thế này…
Lý Bàn một hơi kể lại mọi chuyện, từ lúc Dương Thiên xuất hiện cho đến khi hắn giúp Lý Bàn trở về và hại Lý gia ra nông nổi như ngày hôm nay. Tuy Lý Bàn chỉ kể ngắn gọn, lượt bỏ qua nhiều chi tiết không cần thiết, Lý Nghiên vẫn cảm nhận được phần nào đó sự kinh khủng của Dương Thiên.
Chờ Lý Bàn kể xong, Lý Nghiên đưa tay lên xoa trán. Nàng là người có đầu óc đơn giản, trong nhất thời thực sự có chút không tiếp thu nổi nhiều thông tin như vậy.
- Nói vậy, ngươi từng bị đuổi ra khỏi Lý gia, nhờ có Dương Thiên nên mới được trở về. Lý gia chúng hiện tại đang bị Tần gia chèn ép nên phải nhờ đến sự trợ giúp của Dương Thiên. Mà nguyên nhân của chuyện này cũng từ hắn mà ra.
- Ặc, hiểu theo một cách nào đó thì đúng là như vậy.
- Lý Bàn ca, ta có hơi nhức đầu. Ngươi để ta từ từ tiêu hóa hết lượng thông tin này được không.
Lý Bàn không tiếp tục nói thêm gì nữa, chậm rãi cùng Lý Nghiên đi theo phía sau Dương Thiên.
Gần đến phòng họp, Lý Quân mới quay lại, nói với Lý Nghiên:
- Tiểu Nghiên, buổi đàm phán này rất nhàm chán, nếu ngươi không thích có thể tìm chỗ khác chơi. Ta sẽ sai người dẫn ngươi đi tham quan phủ Tổng Thống.
Lý Nghiên lắc đầu:
- Bá bá yên tâm, ta chỉ vào xem cho biết, sẽ không tham dự vào chuyện này. Dù sao ta cũng vừa mới trở về, vốn không hiểu gì nhiều.
Lý Quân gật đầu, không tiếp tục ngăn cản. Hắn hiểu tính cách của Lý Nghiên, bình thường khá ngang bướng nhưng khi gặp chuyện lại rất nghe lời. Hơn nữa, nàng cũng thuộc lớp trẻ của Lý gia, vào trong tham dự, hiểu thêm về Lý gia cũng là chuyện tốt.
Phòng họp trong phủ Tổng Thống là một hội trường rộng lớn, được xây dựng theo hình tròn. Các hàng ghế xếp từ trên cao xuống thấp thành từng vòng. Những chiếc ghế này có số người ngồi khá ít, đếm qua cũng chỉ hơn trăm người. Đây đều là tộc nhân của Lý gia, Tần gia, Hoàng gia cùng vài vị quan chức đặc biệt được mời đến làm chứng.
Chính giữa là một cái bàn lớn được đặt những chiếc chế màu đỏ, chuyên dùng cho các vị quan chức cao cấp. Trên những chiếc ghế này đã sớm có người ngồi, chỉ còn xót lại ba chỗ, một chỗ trong đó chính là ghế chủ tọa. Chiếc ghế này tất nhiên là dành cho Dương Thiên, hai vị trí còn lại lần lượt là của Lý Quân và Lý Bàn.
Lý Quân thì không nói, hắn là gia chủ Lý gia, đương nhiên có một vị trí. Với địa vị của Lý Bàn, có ghế ở trên hội trường cũng là chuyện khó khăn. Bất quá với tư cách là bạn thân của Dương Thiên, Lý Bàn được Lý gia chừa cho một ghế, để giúp bọn hắn nói tốt trong quá trình đàm phán.
Khi Lý Quân mở cửa bước vào, mọi ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn vào hắn. Rất nhanh, ánh mắt mọi người liền tập trung về phía Dương Thiên đang cầm một sấp tài liệu đi bên cạnh Lý Quân. Những người có mặt ở đây hiểu, Dương Thiên mới là nhân tố quyết định.
Lý Quân chỉ tay về phía một đám người đang ngồi đằng xa, nói với Lý Nghiên:
- Tiểu Nghiên, ngươi qua đó ngồi cùng với Tiểu Vũ.
Lần này Lý Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, theo hướng tay Lý Quân đi về phía tập trung tộc nhân của Lý gia.
Dương Thiên đóng sấp tài liệu lại, nhíu mày hỏi:
- Tại sao Tần Tuyết lại không có mặt ở đây?
Từ khí bước vào, thần thức của hắn đã một lần quét qua toàn hội trường nhưng không phát hiện Tần Tuyết. Theo lý thuyết, đây là một cuộc đám phán rất quan trọng, Tần gia chắc chắn sễ đưa nàng đến. Lý Quân tỏ vẻ vô tội:
- Ta nghe nói nàng đang bận việc gì đó, trong nhất thời không đến đây được.
Dương Thiên ánh mắt tràn đầy thâm ý:
- Đây là lý do ngươi gấp rút tổ chức buổi đàm phán này. Tính toán rất chu đáo a. Nếu có Tần Tuyết ở đây, ta chắc chắn sẽ ưu ái cho Tần gia hơn.
Lý Quân cười trừ, không tiếp tục nói thêm gì nữa. Ba người trong sự chú ý của toàn bộ hội trường đi thẳng đến chiếc bàn ở giữa. Dương Thiên rất tự nhiên bước lại ghế chủ tọa ngồi xuống. Hắn một lượt nhìn qua những gương mặt ngồi trên bàn rồi mỉm cười:
- Ta đã đến, chúng ta có thể bắt đầu được rồi.