- Ngươi muốn làm gì?
- Đương nhiên là đưa ngươi đi.
- Ta vẫn bình thường, có thể tự bước đi được, không cần ngươi đỡ a.
Nói xong, Dược Lăng lách người qua chỗ Dương Thiên, theo hướng cửa máy bay bước đi. Dương Thiên không ngăn cản mà chỉ im lặng đi theo phía sau, hắn biết sớm muộn gì nàng cũng phải nhờ đến sự trợ giúp của hắn.
5 phút sau, Dược Lăng đứng trước cửa trạm tiếp nguyên liệu, phẫn nộ nhìn Dương Thiên:
- Ngươi đã đem xe cất ở nơi nào?
Dương Thiên tỏ vẻ khó hiểu:
- Xe nào?
Dược Lặng thiếu chút nữa là sẽ bùng nổ:
- Đương nhiên là xe của bọn cướp và những công nhân ở đây. Không có xe, chúng ta lấy gì để trờ về.
Dương Thiên vỗ tay lên trán, dường như nhớ ra điều gì đó:
- Ngươi nói ta mới nhớ, toàn bộ xe lại có thể sử dụng được, ta đều đã đưa cho những con tin kia để họ trở về. Những chiếc còn lại đều đã bị phá hủy hoặc hư hỏng trong quá trình bắt cướp. Cho nên…
Dược Lăng bình tĩnh trở lại, trên mặt vẽ nên nụ cười khó hiểu:
- Cho nên hiện tại không còn chiếc xe nào có thể sử dụng.
Dương Thiên cảm nhận có mùi nguy hiểm, cảnh giác đáp:
- Chính là ý này.
- Dương Thiên, ngươi cố ý đúng không?
Chuyện này đúng là hắn cố ý làm, bất quá đánh chết Dương Thiên cũng sẽ không thừa nhận.
- Đây cũng không phải lỗi của ta a. Chiếc xe container kia đã dùng để chở bọn cướp, những chiếc còn lại thì chỉ chở được số người khá hạn chế, sau khi sắp xếp thì vừa đủ…
- Vừa đủ?
- Ặc, đúng vậy, vừa đủ.
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin chuyện vô lý này sao?
- Tùy ngươi.
Dương Thiên một bộ lợn chết không sợ nước sôi, Dược Lăng chỉ đánh bất lực, ngán ngẩm thở dài:
- Dương Thiên, ta biết ngươi lo cho sự an toàn của ta, nhưng ta thật sự phải trở lại nơi đó.
- Khoan, Dược Lăng, ta không có nói sẽ giữ ngươi lại đây a.
Hai mắt Dược Lăng sáng lên, vội nắm lấy tay Dương Thiên:
- Ngươi có cách khác đưa ta đi sao? Chẳng lẽ là bằng vào thứ kia.
Vừa nói, Dược Lăng vừa đánh mắt về phía trực thăng. Dương Thiên nhìn qua, lắc đầu:
- Ta không biết sử dụng thứ đó, những người trong kia cũng tương tự như vậy. Hai tên “phi công” kia thì còn lâu mới quay trở lại.
- Dương Thiên, ngươi lại muốn trêu đùa ta sao. Ta biết trước giờ ta đối xử với ngươi có hơi quá đáng, nhưng ngươi dù sao cũng là một đại nam nhân, đừng nên chấp vậy với một nữ nhân có được hay không? Thực không có phong độ nhân sĩ.
Dương Thiên mặt đen lại, Dược Lăng dù là đang cầu xin giúp đỡ vẫn phải cho hắn vài đòn. Nữ nhân này quá khó chơi a.
- Ta chưa từng nói sẽ dùng trực thăng.
- Vậy…
Dương Thiên đưa tay mình ra:
- Từ đầu ta đã nói, chỉ cần ngươi nắm lấy tay ta, ta sẽ đưa ngươi đi.
Gương mặt Dược Lăng hiện rõ hai chữ “không tin”:
- Nắm tay ngươi là có thể trở về?
- Nhắm mắt lại, nắm lấy tay ta, nghĩ về nơi mà ngươi muốn đến.
- Ta…
- Nghe lời.
Dược Lăng không tiếp tục nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn nắm lấy tay Dương Thiên. Trong đầu suy nghĩ về nơi muốn đến. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, Dược Lăng cảm thấy cả người nhẹ đi, cảm giác như đang bay, rất thoải mái. Đúng lúc này, giọng nói của Dương Thiên vang lên:
- Mở mắt ra đi, chúng ta đã đến nơi rồi.
Hai mí mắt Dược Lăng dần hé mở, cuối cùng là trừng to, miệng há hốc vì kinh ngạc. Nàng lúc này đang xuất hiện trong một căn hẻm nhỏ, đối diện bên kia đường chính là cửa tiệm tạp hóa, nơi nàng và những con tin kia bị bọn cướp tấn công và bắt giữ. Nhưng chỉ mới trôi qua vài phút, không, Dược Lăng cho rằng còn chưa tới 1 phút, Dương Thiên đưa nàng đến đây bằng cách nào. Phải biết, từ nơi này, bọn cướp phải mất hơn 1 ngày bỏ chạy liên tục mới đưa bọn họ đến trạm thu phí kia, ít nhất cũng vài trăm km a.
Dương Thiên đứng ở bên cạnh, đắc ý nói:
- Thế nào, ta vẫn luôn giữ lời, vậy mà có người lại không tin tưởng.
- Ngươi làm cách nào…
- Đây là bí mật, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết, bất quá không phải là bây giờ.
Dược Lăng là một nữ nhân thông minh, biết cái gì cần hỏi, cái gì không cần hỏi. Vậy nên nàng cũng không tiếp tục truy vấn chuyện này.
- Cảm ơn ngươi đã đưa ta về đến đây. Giờ ta sẽ gọi người đến đón, ngươi cũng nên trở về lo việc của mình đi.
- Ách, ta vất vả đưa ngươi về đây, ngươi đến một ly nước cũng không mời đã muốn đuổi ta đi.
Dược Lăng mỉm cười:
- Ta biết ngươi còn có việc quan trọng cần làm. Sau này chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp lại, khi đó ta sẽ hậu tạ lại sau.
Dương Thiên tỏ ra bất mãn nói:
- Ta giúp ngươi không phải vì muốn được ngươi trả ơn. Ngươi hơi khinh thường ta quá rồi.
Dược Lăng hoảng hốt, vội nói:
- Ý của ta không phải vậy.
Dương Thiên đột nhiên cười phá lên:
- Chỉ là đùa giỡn, ngươi đừng để tâm. Ta đúng là có chuyện quan trọng cần làm, gặp lại sau.
Dứt lời, Dương Thiên phóng nhanh ra đầu hẻm, Dược Lăng cũng theo quán tính chạy theo. Nàng vừa ra đến nơi đã không nhìn thấy bóng dáng của hắn, trong lòng có chút mất mát.
- Dương Thiên, người đừng tỏ ra xuất sắc như vậy nữa có được hay không. Ta rất sợ mình sẽ…
…
Lần này Dương Thiên chuồn rất nhanh. Theo kinh nghiệm có được từ vài lần tiếp xúc, Dược Lăng khi bị trêu chọc sẽ nhanh chóng tìm cách phản kích, đến khi đó người chịu thiệt chính là hắn.
Trước khi đưa Dược Lăng đi, Dương Thiên đã sớm xem qua bản đồ, hỏi rõ những còn tin nơi họ bị bắt. Đến thành phố, Dương Thiên dùng thần thức, nhanh chóng tìm được tên cửa tiệm bị bọn cướp tấn công. Mọi chuyện mà nói với hắn vô cùng đơn giản, hơn nữa lại để lại ấn tượng mạnh cho Dược Lăng. Đối với những nữ nhân mạnh mẽ và tự lập như nàng, phải biểu hiện chút ít tài năng vượt trội, bằng không đừng mơ được nàng để mắt đến. Dương Thiên xem xét, y thuật siêu việt có lẽ không tệ, nhưng còn chưa đến mức được thu hút Dược Lăng. Lần này hắn quyết định cho nàng tiếp xúc nhiều thêm một chút.
Hai anh em nhà Dược gia đều không có linh căn, việc này có điểm kỳ lạ. Hậu nhân của tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên, theo di truyền, xác suất xuất hiện linh căn là khá lớn. Nguyên nhân có thể là do lượng ma khí tích tụ trong người Dược gia lão tử làm ảnh hưởng. Mặc kệ vì lý do gì, hai người đều là người bình thường, nên tận hưởng cuộc sống của người bình thường, đừng nên tiếp xúc với Tu Chân giới hắc ám. Dược gia lão tử có lẽ cũng hiểu rõ điểm này nên không nói cho hai người biết gì về Tu Chân Giả.
Vì vậy, Dương Thiên tuy dùng thuật phi hành đưa nàng về đây trong vài giây nhưng lại cố ý bắt nàng nhắm mắt lại. Vừa tạo nên bí mật khiến Dược Lăng tò mò, hứng thú, lại vừa không để nàng biết thêm gì về Tu Chân giả. Nhất tiễn hạ song điêu a.
Theo thông thường, Dương Thiên sẽ không vội vã trở về mà sẽ mặt dày đến chỗ Dược Lăng làm khách, tiện thể kéo gần mối quan hệ giữa hai người. Có điều hắn thực sự có chuyện quan trọng cần làm: luyện chế pháp bảo.
Hai khẩu Desert Eagle mà Hạo ca đưa hắn không sai. Đáng tiếc chất liệu lại quá tầm thường. Phát đạn cuối cùng Dương Thiên bắn ra, uy lực tương đương với một kích toàn lực của Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ đã khiến hai khẩu súng bị hư hỏng nặng.
Một món pháp bảo hình súng vừa hợp với thị hiếu của thế giới này, lại trông rất đẹp mắt, thu hút phái nữ. So với bản mệnh pháp bảo của hắn thì tốt hơn nhiều.
Dương Thiên về đến chỗ trạm tiếp nguyên liệu, Hạo ca liền vui mừng chạy tới:
- Dương thiếu, mọi chuyện ta đã thu xếp xong xuôi.
- Tốt lắm, hai tên kia còn chưa có trở về?
Hạo ca lắc đầu:
- Hai vị tiền bối đã nói cần khoản 4, 5 giờ. Hiện tại mới qua hơn 3 giờ, còn kém một khoảng thời gian nữa.
- Khi bọn hắn về đến nơi, các ngươi cứ tiếp tục khởi hành. Ta còn có vài việc phải làm.
- Đã biết.
Dương Thiên có điểm hiếu kỳ:
- Ngươi hình như đã tự tin hơn hẳn, không giống trước đây lo được lo mất.
Hạo ca tươi cười:
- Có Dương thiếu ở đây, ta tin chắc mọi chuyện sẽ đều thuận lợi. Cần gì phải lo lắng lung tung.
Dương Thiên hài lòng:
- Tin tưởng ở ta chắc chắn không sai.
Nói xong, thân hình Dương Thiên biến mất như một làn khói, để lại Hạo ca ngẩn ra vài phút, trong lòng cảm khái nói:
- Thủ đoạn của Tu Chân giả quá lợi hại, dù chứng kiến hết lần này đến lần khác vẫn không khỏi khiến ta kinh ngạc. Nếu ta cũng là một Tu Chân giả…