Thăm bệnh xong, Dương Thiên đang định mời Mộc Vũ Hàm đi ăn tối thì cảm ứng được có biến cố xảy ra, hắn liền quay sang nói với nàng:
- Vũ Hàm, ta có chút chuyện đột xuất cần phải đi xử lý. Bữa tối…
Mộc Vũ Hàm mỉm cười độ lượng nói:
- Không sao, ngươi có việc thì cứ đi trước. Bác sĩ nói bệnh tình của mẹ ta đã khá hơn nhiều, ta ở lại đây với nàng một đêm để kiểm tra, nếu sáng mai không có vấn đề gì thì sẽ làm thủ tục xuất viện.
Dương Thiên gật đầu:
- Vậy ta đi trước, gặp lại sau.
- Gặp lại.
Chia tay Mộc Vũ Hàm, Dương Thiên thông báo với Tiêu Chính Long một tiếng rồi rời đi. Vừa nãy, trong một khoảnh khắc, Dương Thiên cảm nhận được mối liên kết giữa mình và Từ Thanh bị cắt đứt. Chuyện này có ba lý do, thứ nhất, Từ Thanh bị rơi vào một không gian phong ấn cực mạnh, đủ sức cắt đứt liên kết giữa hai người. Thứ hai, Từ Thanh đã bị người khác luyện hóa, trở thành khôi lỗi của hắn. Thứ ba, Từ Thành đã bị người khác tiêu diệt.
Hai nguyên nhân đầu gần như không có khả năng xảy ra, vậy chỉ còn lại một câu trả lời duy nhất, Từ Thanh đã bị tiêu diệt. Nghĩ đến khả năng này, Dương Thiên có chút tức giận. Tốt xấu gì tên kia cũng đã sống vài ngàn năm, tại sao lại bị giết chết một cách dễ dàng như vậy.
Cảm ứng vị trí xuất hiện cuối cùng của Từ Thanh, Dương Thiên trực tiếp thi triển Thuấn Di, lóe lên một cái liền ở cách đó không đầy 10 km. Từ nói này, Dương Thiên có thể cảm nhận được linh lực hỗn loạn đang phát ra từ đằng xa, sắc trời chia thành đủ loại màu sắc rực rỡ. Âm thanh pháp thuật cùng pháp bảo va chạm liên miên không dứt. Khu vực xung quanh bị phá hoại nặng nề, nước biển nơi thì bốc hơi, nơi bị biến thành băng trụ, từng ngọn núi nhỏ được hình thành cũng như phá vỡ. Pháp thuật sặc sỡ muôn màu bay lượn tứ phía, mang theo uy lực cực lớn tàn phá mọi thứ trong tầm ngắm của nó. Xem ra trận chiến đang ở trong giai đoạn then chốt.
Lặng lẽ sử dụng Ẩn Thân Thuật tiến lại gần, Dương Thiên nhìn thấy hai phe đang giao chiến quyết liệt giữa không trung. Ma môn đồng thời chống lại tứ đại thế lực, liên tục bại lui. Nhưng trên mặt bọn hắn không hề có chút hoàng hốt nào, thay vào đó là vẻ hưng phấn cùng mong đợi.
Tứ đại thế lực dốc hết sức công kích còn Ma môn thì vừa đánh vừa lui, cố gắng né tránh các đòn tấn công, chỉ trong tình huống bất đắc dĩ mới ra tay đón đỡ. Tình thế trước mắt rất rõ ràng, Ma môn tuy chưa thua cuộc nhưng nếu không có chuyển biến gì, thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
Trái với suy nghĩ này, người của tứ đại thế lực không hề vui vẻ chút nào, trên mặt bọn họ đều là vẻ căng thẳng, đang muốn cố hết sức để kết thúc trận chiến một cách nhanh nhất.
Ngay bên dưới chiến trường, có một lồng sáng màu đen kịt do ma khí dựng lên, bán kính hơn 2 km. Bên trong không hề có tiếng động nào phát ra, người ở bên ngoài cũng không thể dùng thần thức tiến vào thăm dò.
Thấy trận chiến còn lâu mới có hồi kết, Dương Thiên bỏ đi Ẩn Thân Thuật, từ trên cao hạ xuống, lười biến nói:
- Các ngươi đánh lâu như vậy, ta cũng đã ngủ được một giấc rồi a.
Âm thanh dùng linh lực làm dẫn, rất nhanh truyền đến tai tu sĩ 2 bên. Nhận ra người đến là Dương Thiên, hai bến lập tức dừng chiến. Tu sĩ của tứ đại thế lực vui mừng khôn xiết, vội bay về phía hắn. Trái ngược với vẻ vui mừng đó, sắc mặt của Ma môn tu sĩ trở nên âm trầm bất định, pháp bảo trên tay cũng nắm chặt hơn, tùy thời đều có thể phát động tấn công.
Nhìn những tu sĩ đang bay đến, Dương Thiên vẫy tay với Diệp Vấn Thiên, cười hỏi:
- Đã có chuyên gì xảy ra. Ta đang định đi ăn tối với bạn gái, vô tình cảm ứng được linh lực hỗn loạn nên đến đây xem một lát. Nếu như không có gì quan trọng, ta còn phải nhanh chóng trở về.
Thủ lĩnh tứ đại thế lực nhìn nhau cười khổ. Dương Thiên vẫn luôn như vậy, trừ mỹ nữ ra, chẳng có chuyện gì đáng để hắn bận tâm. Trận chiến này liên quan đến vận mệnh của cả thế giới, Dương Thiên lại muốn bỏ qua nó để đi ăn tối với bạn gái, thật sự không còn gì để nói.
Địa vị của Diệp Vấn Thiên trong Ám tổ không cao, nhưng hắn lại có quan hệ tốt nhất với Dương Thiên. Thủ lĩnh của tứ đại thế lực đồng thời lui lại một đoạn, ý bảo hắn lên nói chuyện. Diệp Vấn Thiên hiểu ý, gật đầu với bọn họ một cái rồi tiến lên:
- Dương Thiên, tình hình không ổn. Bọn ta cần sư giúp đỡ của ngươi.
Dương Thiên nhún vai:
- Ta thấy các ngươi đang giành thế chủ động trong trận chiến này, chiến thắng chỉ là chuyện sớm muộn.
Diệp Vấn Thiên lắc đầu, mắt nhìn về lồng sáng màu đen bên dưới, trầm giọng:
- Chiến trường thực sự không phải ở đây mà là ở dưới kia. Từ Thanh tiền bối cùng Huyết Ma đang giao chiến ở trong đó. Nếu người thất bại, bọn ta cũng chỉ còn một con đường chết.
- Khi vừa giao chiến, bên trong chiếc lồng phân biệt hai màu đen đỏ đại diện cho hỏa linh lực của Từ Thanh tiền bối và ma lực của Huyết Ma, hiện tại chỉ còn lại một màu đen. Bọn ta sợ…
Dương Thiên cắt ngang:
- Không cần suy đoán lung tung. Ta có thể nói cho các ngươi biết, Từ Thanh đã sớm bị tiêu diệt, linh hồn cũng đã bị phá hủy. Tên Huyết Thần kia còn chưa xuất hiện bởi vì hắn đang bận hấp thu linh lực của Từ Thanh mà thôi.
Lời nói của Dương Thiên như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, tất cả tu sĩ của tứ đại thế lực bị nó làm cho hoảng loạn. Hàng trăm người hỏi dồn:
- Vậy chúng ta phải làm sao?
- Nguyên Anh trung kỳ đại tu sĩ như Từ Thanh tiền bối còn thất bại, bọn ta ở lại chỉ có con đường chết. Bỏ chạy…
- Bỏ chạy thì có ích gì. Ma môn tu sĩ sẽ truy cùng diệt tận, cũng nhau hợp lực còn có một tia hi vọng.
- Nực cười, ngươi nghĩ mấy người chúng ta đủ để cho hắn nhét kẻ răng sao?
Một người đột nhiên la to:
- Không phải còn có Dương Thiên đại nhân ở đây sao?
Câu nói kia lập tức thức tỉnh nhiều người, hai mắt bọn hắn đổ dồn về phía Dương Thiên. Bạch Dạ cũng bước lên, giọng van nài:
- Dương Thiên, coi như nể tình mối quan hệ của chúng ta, cầu xin ngươi ra mặt giúp đỡ một lần.
Đang nói, hắn đánh mắt cho Diệp Vấn Thiên, ý bảo tên kia hỗ trợ. Diệp Vấn Thiên đang định lên tiếng thì Dương Thiên đã ngăn lại:
- Không cần nói thêm nữa. Ta và Huyết Thần đã có giao ước từ trước, trận chiến này ta sẽ không xen vào.
Hàng trăm tu sĩ nghe vậy thì không nhịn được nữa, lên tiếng mắng chửi:
- Tên khốn kiếp, chẳng lẽ một cái giao ước vớ vẩn nào đó quan trọng hơn sinh mạng của hàng tỉ người hay sao?
- Ngươi 8IiqW20 thật sự không có chút tính người?
- Ích kỷ, không có lương tâm, loại người như ngươi chết cũng không được yên thân.
Thủ lĩnh tứ đại thế lực vẻ mặt hoảng sợ, định lên tiếng ngăn cản bọn họ lại thì đã muộn. Dương Thiên nâng tay phải lên, hàng trăm tia vô hình kiếm khí theo quỹ tích đặc biệt, chuẩn xác đâm xuyên qua vai trái của những tên đang mắng chửi nhiệt tình kia. Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Hàng trăm tu sĩ như chim gãy cánh rơi rụng trên mặt biển. Bạch Dạ vội ném ra một pháp bảo hình tấm thảm. Tầm thảm đón gió biến to. Trong thoáng chốt đã che phủ một khu vực rộng lớn, đón đỡ lấy những người rơi xuống.
Dương Thiên giọng nói lạnh lùng:
- Quản cái miệng của các ngươi cho tốt. Nếu không phải xem mối quan hệ giữa ta và môn chủ tứ đại thế lực, các ngươi lúc này đã sớm là những cái xác không hồn.
Thủ lĩnh tứ đại thế lực cùng Diệp Vấn Thiên nhìn nhau, có thể thấy được vẻ bất đắc dĩ trong mắt bọn họ. Địch nhân chưa đánh xong, chiến lực toàn quân gần như đã bị tiêu hao hết, phải đánh tiếp như thế nào?
Dương Thiên đang định mở miệng nói tiếp thì lồng sáng màu đen phía dưới rung lắc dữ dội. Theo sau đó là một tiếng nổ to cùng tiếng cười man rợ:
- Ha ha, cuối cùng ta cũng đã luyện hóa được hắn. Những kẻ truy sát ta mấy ngày nay, mau bước ra đây chịu chết đi.
/