Nhưng lần này, trong lúc chém giết nhất cấp yêu thú, vô tình xuất hiện một đầu nhị cấp yêu thú. Những đệ tử ở đây đa phần là Luyện Khí kỳ, sao có thể là đối thủ của nó. Hai tên đệ nữ nhanh chóng bị yêu thú giết chết. Quá phẫn nộ, nàng lập tức ra tay giết chết con yêu thú kia. Từ đó, phiền phức bắt đầu kéo đến.
Con nhị cấp yêu thú kia là con của một đầu tam cấp yêu thú. Vì trả thù cho con, nó đã gọi đến rất nhiều tam cấp yêu thú khác. Đại chiến nổ ra, một mình nàng thân cô thế cô, không đủ sức bảo vệ tất cả. Cứ tưởng phen này cầm chắc cái chết thì Khổng Tước Vương xuất hiện, phất tay một cái, tất cả đều bị đánh bất tỉnh. Khi mở mắt ra thì đã bị nhốt lại tại đây.
Tuy không hiểu vì sao Khổng Tước Vương không lập tức giết chết bọn họ nhưng Yêu Tộc và Nhân Tộc có hiềm khích rất lớn, dù sớm hay muộn thì kết cục cũng chỉ có một mà thôi.
Một câu nói của nàng đã khiến không khí nơi này càng thêm trầm trọng. Cái chết đang đến dần, ai có thể vui vẻ?
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của một thanh niên:
- Xây một cái nhà ngục lớn như vậy chỉ để nhốt vài người, đám yêu thú các ngươi cũng thật rảnh rỗi a.
Một âm thanh khó chịu khác vang lên:
- Không phải chuyện của ngươi, mau mang theo đám người kia rời đi, đừng để ta nhìn thấy bọn chúng lần nữa.
- Ầy, Yêu Tộc các ngươi cũng thật nhỏ mọn, chẳng phải chỉ là giết đi vài con yêu thú cấp thấp sao. Các ngươi đông như vậy, vài trăm con cũng chẳng đáng là bao.
- Ngươi.
Con yêu thú kia sắp sửa nộ khí xung thiên thì lại nhìn thấy tấm ngọc bài trên tay thì lại nuốt cơn giận vào trong. Đây là ngọc bài đặc biệt của Khổng Tước Vương, hắn không dám có hành động gì mạo phạm. Trong Yêu Tộc, địa vị phân chia rất rõ ràng, Yêu Vương chính là tối cao, cho dù là tứ cấp yêu thú khác cũng không dám động đến uy nghiêm của bọn hắn.
Bị Dương Thiên dùng ngọc bài áp chế, hắn chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, cầu mong đám người này đi thật nhanh. Mở cửa ngục ra, tên yêu thú kia hừ lại một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Dương Thiên chẳng buồn để ý đến hắn, đi vào bên trong nhìn Hạ Chỉ Nghiên cười nói:
- Thế nào, ta rất giống bạch mã hoàng tử, luôn xuất hiện lúc ngươi gặp nguy hiểm để cứu giúp đúng không?
Hạ Chỉ Nghiên hai mắt mở to, ngơ ngác nhìn Dương Thiên. Nàng có chút không dám tin vào mắt mình, thực sự REtKyk8 là hắn sao?
Những ngày vừa qua, đối diện với tử vong, Dương Thiên thường xuyên xuất hiện trong giấc mở của Hạ Chị Nghiên. Hắn như thần tiên từ trên trời hạ xuống cứu lấy mọi người. Khi tỉnh giấc, Hạ Chỉ Nghiên tự cười chính mình, nàng cũng không hiểu vì sao lại mơ đến hắn nhiều đến như vậy. Vậy mà, lúc này Dương Thiên thực sự có mặt ở đây để cứu nàng?
Dương Thiên nhìn vẻ mặt của Hạ Chỉ Nghiên liền lắc đầu:
- Cần gì phải kinh ngạc đến vậy à. Phải rồi, ngươi chính là người dẫn bọn họ đến đây lịch luyện, sư phụ của Chỉ Nghiên?
Bất ngờ bị Dương Thiên hỏi đến, sư phụ của Hạ Chỉ Nghiên gật đầu trả lời:
- Đúng vậy, ngươi là?
- Ngươi có phải là đồ ngốc hay không? Ăn no rỗi hơi chạy đến địa bàn của Khổng Tước Vương gây chuyện. Nếu ta không kịp đến, nàng chắc chắn sẽ giết chết tất cả các ngươi.
Bị Dương Thiên mắng chửi, sư phụ của Hạ Chỉ Nghiên chỉ cúi đầu cam chịu chứ không nói gì. Chuyện này là lỗi của nàng, nàng không có gì để giải thích. Thấy sư phụ như vậy, Hạ Chỉ Nghiên vội đứng ra thay nàng giải thích:
- Dương Thiên, ngươi đừng mắng sư phụ, chuyện này không phải là lỗi của nàng…
Dương Thiên cắt ngang:
- Nàng là người mang trọng trách dẫn đệ tử đi lịch luyện thì phải chịu trách nhiệm cho an nguy của họ. Bất kể là vì lý do gì, các ngươi bị nhốt ở đây là do nàng đã không suy tính mọi chuyện kĩ càng.
Hạ Chỉ Nghiên cứng miệng không nói được gì, sư phụ của nàng lúc này mới lên tiếng:
- Hắn nói không sai, đẩy các ngươi vào nguy hiểm là lỗi của ta.
Dương Thiên gật đầu:
- Biết lỗi là tốt rồi. Nơi này không phải chỗ nói chuyện, để ta đưa các ngươi ra ngoài.
Dương Thiên dễ dàng hóa giải cấm chế trên cơ thể những người ở đây. Cấm chế hóa giải, linh lực rất nhanh khôi phục trở lại. Dương Thiên lấy ra một món pháp bảo phi hành mà hắn lấy được ở bảo khố Cực Linh Môn, đưa tất cả trở về Thanh Linh Môn.
Tốc độ của pháp bảo này không so sánh được với Dương Thiên, ước tính cần 1 ngày thời gian mới đến nơi. Mọi người tùy tiện chọn một chỗ trên đó để nghĩ ngơi. Dương Thiên căn dặn sư phụ của Hạ Chỉ Nghiên vài câu xong liền đi tìm nàng.
Hạ Chỉ Nghiên lúc này đang đứng ở một góc của phi hành pháp bảo nhìn xuống phong cảnh phía dưới. Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng nàng liền nói:
- Ngươi đến rồi sao?
Dương Thiên ngạc nhiên:
- Ngươi biết ta sẽ đến?
Hạ Chỉ Nghiên không trả lời câu hỏi của hắn mà quay người lại:
- Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?
Dương Thiên đi đến gần Hạ Chỉ Nghiên, nhìn lên bầu trời:
- Ta có chút việc phải đi xa, không biết đến lúc nào mới có thể trở về.
Hạ Chỉ Nghiên bình thản đáp:
- Vậy sao?
- Ngươi không ngạc nhiên chút nào?
Hạ Chỉ Nghiên cười nhạt:
- Ngay từ lần đầu tiên gặp ngươi ta đã biết sẽ có ngày này, chỉ không nghĩ tới nó sẽ xảy ra nhanh như vậy.
- Ngươi biết ta sẽ đi đâu?
- Tuy ta tu luyện chưa được bao lâu, nhưng những truyền thuyết về Linh Giới ta đã đọc qua rất nhiều. Nghe nói tu sĩ sao khi đạt đến Phân Thần kỳ có thể độ kiếp phi thăng, tiến nhập Linh Giới để tiếp tục truy cầu tiên đạo.
Dương Thiên cố vớt vát:
- Ngươi nghĩ trong một thời gian ngắn như vậy ta có thể đạt đến Phân Thần kỳ?
- Đây là trực giác của nữ nhân, ngươi không thể hiểu được đâu.
Dương Thiên câm nín, từ trước đến nay, hắn luôn thất bại trong tay cái gọi là trực giác nữ nhân này. Không có bất kỳ bằng chứng nào, chỉ đơn giản là trực giác lại khiến các nàng tin tưởng đến như vậy, Dương Thiên cũng hết cách.
Hạ Chỉ Nghiên thấy Dương Thiên không đáp lại, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình:
- Vậy khi nào ngươi sẽ phi thăng?
Biết có giải thích cũng vô ích, Dương Thiên trả lời:
- Ta còn vài chuyện phải giải quyết ở Thực Cốt Sâm Lâm. Sau khi xong chuyện, ta sẽ rời khỏi Phàm Vũ Giới.
- Như vậy a.
Hạ Chỉ Nghiên nói vài chữ đơn giản rồi yên lặng. Dương Thiên cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh nàng, cùng ngắm phong cảnh. Gần về đến Thanh Linh Môn, tốc độ của phi hành pháp bảo cũng giảm dần. Đến khi nó sắp dừng hẳn, Dương Thiên mới quay sang, nhìn thẳng vào mắt Hạ Chỉ Nghiên:
- Ngươi có còn điều gì muốn nói với ta hay không?
Cơ thể Hạ Chỉ Nghiên cứng lại, nàng cố điều chỉnh tâm tình, thở ra một hơi rồi nói:
- Chúc ngươi độ kiếp thành công, phi thăng Linh Giới, trở thành một đại tu sĩ được người đời ngưỡng mộ.
- Chỉ có như vậy thôi sao?
- Vậy ngươi còn muốn thứ gì? Ta chẳng qua chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, không có thứ gì quý giá.
Dương Thiên mở miệng, cuối cùng cũng nuốt lại những lời muốn nói vào bên trong:
- Cảm ơn cát ngôn của ngươi.
Phi hành pháp bảo hạ xuống bên ngoài Thanh Linh Môn, Dương Thiên không theo mọi người cùng xuống mà bay ra ngoài, biến mất trong tầm mắt Hạ Chỉ Nghiên. Tốc độ của Dương Thiên rất nhanh, Hạ Chỉ Nghiên còn chưa kịp nhìn rõ đã mất dấu của hắn.
Nhìn vào bầu trời xa xăm, hai mắt nàng có chút đỏ lên:
- Nếu ta bảo ngươi đừng đi, ngươi sẽ vì ta mà đồng ý ở lại sao?
…
Dương Thiên bay rất nhanh, tâm trạng của hắn không được tốt lắm. Có những chuyện biết trước sẽ xảy ra nhưng khi nó đến ngươi vẫn cảm thấy rất khó chịu. Bay trong vô định, Dương Thiên cũng không biết rốt cuộc mình đã đi được bao xa. Khi hắn nhớ ra thì đã phát hiện mình đang đứng trước một cái pháp đàn lạ lẫm.
Thần thức tỏa ra, trong phạm vi quanh đây hoàn toàn không có bóng dáng con người hay yêu thú, tại sao lại có một cái pháp đàn lớn như vậy. Nhẹ nhàng xuyên qua trận pháp phòng ngự bên trên pháp đàn, Dương Thiên đi sâu vào bên trong.
Pháp đàn là một dạng đặc biệt của trận pháp, chuyên dùng để triệu hoán ra một thứ gì đó. Tùy theo quy mô, vật triệu hoàn ra sẽ mang tu vị cao hay thấp. Nhưng phàm đã phải sử dụng đến pháp đàn, tu vị tối thiểu cũng đã đạt đến Nguyên Anh kỳ mới miễn cưỡng chịu đựng được truyền tống khoảng cách xa.
Kiểm tra cách bố trí, chú văn, tài liệu, Dương Thiên nhanh chóng xác định được, đây là một loại pháp đàn triệu hoán phân hồn của một kẻ nào đó từ Linh Giới. Về vị trí, nơi này hẳn là khu trung tâm của Thực Cốt Sâm Lâm. Lẽ nào pháp đàn này là do chín tên Yêu Vương còn lại lập nên?
Dương Thiên cau mày, hắn cảm nhận được đằng sau chuyện này là một bí mật rất lớn. Mặc kệ bọn chúng có mưu đồ gì, nếu để phân hồn của tên kia hạ xuống, đây chắc chắn không phải là tin tức tốt đối với Dương Thiên.
Nhìn vào vị trí mắt trận, hai mắt Dương Thiên sáng lên. Năm viên lịch thạch màu trắng được đặt trong những cái lỗ nhỏ, hắn có thể cảm nhận được linh lực thuần khiết đến mức khó tin ẩn chứa bên trong bọn chúng.
- Cực phẩm linh thạch.
Thứ này Dương Thiên tìm kiếm đã lâu những vẫn không có mạnh mối, lúc này lại dễ dàng tìm được năm viên, chuyện này quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn. Có đồ tốt mà không lấy mới là kẻ ngốc. Dương Thiên không chút do dự, lập tức lấy đi năm viên cực phẩm linh thạch. Hắn suy nghĩ trong giây lát rồi lấy ra năm viên hạ phẩm linh thạch, theo sự khống chế của Dương Thiên, thiên địa linh khí quanh đó liền tràn về, hấp thu vào bên trong những viên linh thạch kia khiến bề ngoài cùng linh lực tỏa ra của chúng không khác gì cực phẩm linh thạch.
Mọi việc xong xuôi, Dương Thiên đặt năm viên linh thạch lại chỗ cũ, khóe miệng nở nụ cười tà ác:
- Để ta xem thử, các ngươi có thể triệu hoán ra thứ gì.