Chen lấn vào đám đông để đến khu vực dành cho Trúc Cơ và Kim Đan kỳ. Dương Thiên bắt đầu chọn lựa. Hắn đã có cả pháp bảo công kích lẫn phòng ngự, hiện tại thứ hướng đến chính là pháp bảo có tính đột biết. Ví dụ như một món pháp bảo phi hành, tăng tốc độ của Trúc Cơ hậu kỳ lên đến Kim Đan sơ kỳ hay pháp bảo dạng thuốc nổ như Tích Lịch Đạn, Lôi Hỏa Châu.
Tốn hơn nửa giờ đồng hồ, Dương Thiên rốt cuộc cũng tìm được thứ hắn muốn. Tích Lịch Đạn, uy lực mỗi viên khi bạo phát tương đương một đòn toàn lực của Trúc Cơ hậu kỳ, 1000 điểm cống hiến 1 viên. Phá Đan Châu, mỗi viên tương đương một kích toàn lực của Kim Đan sơ kỳ, 1 vạn điểm cống hiến 1 viên. Lôi Hỏa Châu, mỗi viên tương đương một kích toàn lực của Kim Đan trung kỳ, 3 vạn điểm cống hiến 1 viên.
Dương Thiên tính toán sơ qua, hắn cần 100 viên Tích Lịch Đạn, 20 viên Phá Đan Châu, 3 viên Lôi Hỏa Châu. Tổng cống hiến cần thiết là 39 vạn điểm. Điểm số này đối với đệ tử mới là một con số thiên văn. Đắt như vậy bởi vì những thứ này rất khó luyện chế, tác dụng trong chiến đấu rất lớn, có thể đảo ngược tình thế. Nhiệm vụ thông thường rất khó kiếm đủ số điểm cống hiến này. Chỉ có nhiệm vụ cấp A của Nguyên Anh kỳ trưởng lão có thể đáp ứng được.
Bất quá, với lệnh bài thân phân nội môn đệ tử, Dương Thiên hoàn toàn không có quyền lợi nhận loại nhiệm vụ cấp bậc này. Vậy thì hắn vẫn còn một lựa chọn khác, nhiệm vụ đoàn thể. Nhiệm vụ đoàn thể là nhiệm vụ dành cho nhiều người cùng thực hiện, tất nhiên số điểm cống hiến mỗi nhiệm vụ cũng rất cao. Độ khó của nó không hẳn quá cao, nhưng cần có nhiều người mới thực hiện được, vì vậy mới gọi là nhiệm vụ đoàn thể.
Số người tối thiểu cần để đăng ký nhiệm vụ đoàn thể là hai người. Ngẫm kỹ lại, Dương Thiên không quen biết ai ở U Linh Tông. Bất đắc dĩ, hắn chỉ còn sự lựa chọn cuối cùng, Vũ Thần. Sau nhiệm vụ kia, Vũ Thần bị thương không nhẹ, tịnh dưỡng ba tháng hẳn là đã khôi phục phần lớn thương thế. Hai người cũng miễn cưỡng tính là quen biết, đến nhờ nàng giúp đỡ một chuyến vẫn có tính khả thi nhất định.
Vũ Thần là ngoại môn đệ tử, chỗ ở vẫn là khu vực dành cho ngoại môn. Dương Thiên tiến vào trong, chỉ cần đưa ra lệnh bài thân phận, những đệ tử ngoại môn này đều tỏ ra rất cung kính, chỉ dẫn tận tình chỗ ở của Vũ Thần cho hắn. Đây là một phòng khá nhỏ nằm ở góc cuối của khu vực nội môn. Từng bước lại gần, Dương Thiên cảm nhận được vài đạo cấm chế cấp thấp được bày phía trước. Hắn rất lịch sự dừng lại, dùng linh lực truyền âm thanh xuyên qua cấm chế:
- Ta có chút chuyện cần thương lượng, không biết có tiện hay không?
Vài phút sau, Dương Thiên cảm nhận được cấm chế đã bị hóa giải, hắn chậm rãi đi vào bên trong. Trong phòng bày biện khá đơn sơ, chỉ có một chiếc giường cùng hai cái ghế đá nhỏ, ngoài ra không có bất kỳ vật dụng gì khác. Lúc này Vũ Thần đang ngồi xếp bằng trên giường, tấm mặt nạ che hết nửa khuôn mặt, nàng dùng linh lực truyền âm:
- Cảm phiền ngươi đợi một lát.
Dương Thiên không nói gì, ngồi xuống ghế đá kiên nhẫn chờ đợi. Gần một giờ sau, Vũ Thần cuối cùng cũng hoàn tất việc tu luyện. Thương thế của nàng đã hoàn toàn khôi phục, tu vị cũng may mắn nhờ đó đột phá Trúc Cơ hậu kỳ. Đây là nhờ nàng hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt cương thi, thu được một lượng lớn cống hiến đổi lấy đan dược mới đạt được.
Việc tất cả đều chết đi chỉ còn lại một mình Vũ Thần hoàn thành nhiệm vụ cũng khiến cho vài người nghi ngờ. Nhưng vài vị hộ pháp đến kiểm tra hiện trường, xác thực vết tích lưu lại đều là do cương thi gây nên. Có lệ quỷ trợ giúp, Vũ Thần đã thành công bày ra hiện trường giả đánh lừa những tên hộ pháp được cử đến kiểm tra. Hơn nữa, bọn họ cũng không tin một đệ tử vừa gia nhập chưa bao lâu, tu vị Trúc Cơ trung kỳ như Vũ Thần có thể làm được chuyện này. Cho nên, tất cả đều quy kết lại là do nàng quá may mắn, cương thi cùng những người kia đồng vu quy tận, nàng trở thành người duy nhất sống sót hoàn thành nhiệm vụ (không tính những người đã trở về trước).
Dương Thiên không biết cũng chẳng bận tâm đến những chuyện này. Từ khi ở trái đất, hắn đã quen với từ “một lát”, “một chút” của nữ nhân, cho nên không hề tỏ vẻ khó chịu. Vũ Thần ngồi xuống cái ghế đá còn lại, giọng điệu nghi hoặc:
- Ngươi đến tìm ta có việc gì?
Dương Thiên đáp:
- Ta đang cần nhận một nhiệm vụ đoàn thể có số điểm cống hiến rất cao. Có điều, theo ta được biết, quy định để nhận nhiệm vụ đoàn thể là cần tối thiểu 2 người. Trong cả U Linh Tông, ta xem như miễn cưỡng quen biết chỉ mình ngươi, cho nên…
Vũ Thần tiếp lời:
- Cho nên ngươi muốn mời ta trợ giúp. Không thành vấn đề, ta cũng đang cần một lượng lớn điểm cống hiến để đổi lấy một bộ công pháp cấp cao.
Vũ Thần thoải mái đáp ứng như vậy khiến Dương Thiên có đôi chút ngạc nhiên:
- Ngươi không sợ ta có ý đồ xấu?
Vũ Thần lắc đầu:
- Nếu ngươi có ý đồ xấu đã sớm ra tay, cần gì bày trò phiền phức như vậy.
Dương Thiên thở ra một hơi:
- Suy nghĩ của ngươi có đôi chút ngây thơ, thế giới này phức tạp hơn rất nhiều. Bất quá, nếu ngươi đã đồng ý, vậy chúng ta lập tức đến Nhiệm Vụ Đường.
Vũ Thần trợn mắt:
- Vội như vậy?
Dương Thiên cười nói:
- Ta chỉ có thời gian vài ngày. Hơn nữa do số điểm cống hiến cần thiết rất lớn, cho nên nhiệm vụ hẳn là có chút phức tạp, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian một chút.
Vũ Thần cũng không rõ Dương Thiên cần bao nhiêu cống hiến, hắn đã nói như vậy nàng chỉ còn cách gật đầu. Tất cả vật dụng cần thiết đều được Vũ Thần cất trong Túi Trữ Vật, nàng không phải dạng đại gia lắm tiền nhiều của như Dương Thiên, có không gian giới chỉ để sử dụng.
Nhìn Vũ Thần đeo mấy cái túi bên người, Dương Thiên có chút buồn cười, lấy ra một cái không gian giới chỉ còn trống đưa cho nàng. Vũ Thần ngẩn ra, nàng không ngờ Dương Thiên lại cho mình một thứ quý giá như vậy. Dương Thiên nhét nó vào tay Vũ Thần, cười nói:
- Một cái không gian giới chỉ mà thôi, cần gì phải kinh ngạc đến như vậy.
- Một cái mà thôi? Ngươi có biết muốn đổi lấy không gian giới chỉ cần có 10 vạn điểm cống hiến hay không.
- Nhiều như vậy?
- Đám đại gia như các ngươi làm sao hiểu được cuộc sống của tầng lớp tu sĩ nghèo như bọn ta.
Dương Thiên nhún vai không đáp, hắn có rất nhiều không gian giới chỉ, phần lớn là do cướp đoạt mà có được, cho nên cũng quên mất giá trị thực sự của nó. Dương Thiên đã tặng, Vũ Thần cũng không khách khí nhận lấy. Nàng đã sớm muốn tìm một cái không gian giới chỉ, đám túi trữ vật kia có dung tích quá nhỏ, mang theo nhiều sẽ rất phiền phức. Chỉ là điều kiện không cho phép. Hiện tại vật đã dâng đến tận tay, có ngốc mới đi từ chối.
Đem toàn bộ vật phẩm từ đống túi trữ vật chuyển vào bên trong không gian giới chỉ, Vũ Thần đem chúng vứt qua một bên đi nhanh về phía cửa. Dương Thiên đi phía sau, dùng tốc độ ngang với nàng, giữ một khoảnh cách cố định.
Đi được một đoạn, Dương Thiên phát hiện có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người, nhưng chủ yếu vẫn là hắn. Đây là một đám nam nhân, tu vị không cao, chỉ từ Luyện Khí cho đến Trúc Cơ. Bọn hắn dùng ánh mắt ngưỡng mộ, pha chút ganh ghét nhìn Dương Thiên.
Bỏ đi nửa khuôn mặt lệ quỷ bị mặt nạ che đi kia, Vũ Thần là tuyệt thế mỹ nữ. Đám người này có chủ ý với nàng cũng là điều dễ hiểu. Dương Thiên với thân phận nội môn đệ tử đến đây tìm nàng, tất nhiên bị quy kết là một kẻ theo đuổi Vũ Thần. Nội môn và ngoại môn có chênh lệch rất lớn, đã phần bọn hắn đều biết khó mà rút lui, chỉ biết đứng từ xa tỏ vẻ tiếc nuối. Dương Thiên nhìn Vũ Thần cười nói:
- Ngươi xem, vì ngươi mà ta lại có thêm một đám đối thủ. Bên cạnh mỹ nữ lúc nào cũng có phiền phức a.
Vũ Thần dừng chân, quay lại nhìn Dương Thiên:
- Ta thật sự là mỹ nữ sao?