Đối với loại yêu cầu vô sỉ này, Thanh Hàn đương nhiên sẽ không chấp nhận. Có điều, nàng cũng cảm nhận được, người này mạnh hơn rất nhiều so với nàng. Đối phương tối thiểu cũng là Đại Thừa so kỹ, cho dù Thanh Hàn có Hỏa Vũ Kiếm cũng không có hi vọng chiến thắng. Hợp Thể và Đại Thừa chênh lệch vô cùng lớn, muốn vượt cấp khiêu chiến gần như là một chuyện không tưởng.
Thanh Hàn khẽ đưa Hỏa Vũ Kiếm qua đầu, biểu tình lạnh nhạt đã có thêm chút giận dữ:
- Vốn muốn tha cho các ngươi một mạng. Thế nhưng làm ra hành động cõng rắn cắn gà nhà này, tất cả đều phải chết.
Câu nói vừa dứt, Hỏa Vũ Kiếm mạnh mẽ chém xuống. Một vệt sáng khổng lồ rực lửa phóng ngang qua, trực tiếp đánh nổ tung hơn một nửa đại điện. Kiếm này quét qua, cả ngàn người trong chốc lát hóa thành tro bụi. Đại điện làm bằng tinh thiết mất đi một nửa, phần còn lại đang bị nhiệt độ thiêu đốt thành những bãi chất lỏng.
Đại địch sắp đến, Thanh Hàn không có thời gian để quan tâm đến đám lâu la này, nàng vận dụng sức mạnh của Hỏa Vũ Kiếm, muốn dùng một kiếm giết chết toàn bộ. Đáng tiếc, mọi chuyện không diễn ra như mong muốn. Lâu la toàn bộ đã bị tiêu diệt, thế nhưng những kẻ có tu vị từ Phân Thần kỳ trở lên đều còn nguyên vẹn. Bọn hắn được bảo bọc bởi những sợi tơ rất nhỏ mà mắt thường không nhìn ra được. Hóa Kiếm Vi Ti, một loại pháp thuật kiếm đạo cấp cao, đem kiếm khí hóa thành những sợi tơ với độ sắc bén kinh người, công thủ đều rất mạnh. Có thứ này bảo vệ, Thanh Hàn muốn tiếp tục tấn công sẽ rất khó khăn. Nàng thu hồi Hỏa Vũ Kiếm, linh lực trong cơ thể chuyển động rất nhanh, sẵn sàng nghênh đón đại địch.
Vài phút sau, một lão giả tóc trắng buộc ra phía sau, lưng đeo một thanh kiếm dài màu xanh, từng bước đạp không đi tới. Hắn chậm rãi hạ xuống, đứng chắn trước người đám phản bội kia, giọng trêu tức nói:
- Tiểu mỹ nhân, không nên nóng giận như vậy. Ngươi đem bọn hắn giết hết, vậy chẳng phải biến ta thành một vị vua không có vương miện hay sao. Đoạt lấy Kiếm Mộ lại không có một thuộc hạ nào trong tay, vậy ta đoạt lấy nó còn có ích gì.
Thanh Hàn hừ nhẹ:
- Đừng cho rằng ta không biết. Mục đích chính của ngươi đến đây là vì Hỏa Vũ Kiếm. Bên trên nó ẩn chứa cảm ngộ kiếm đạo một đời của cha ta, đây mới là tài sản quý giá nhất của Kiếm Mộ.
Lão giả cười cợt:
- Ồ, tiểu mỹ nhân rất thông minh a, lão phu càng lúc càng thích ngươi. Lão phu cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi thấy lời đề nghị ban nãy của ta thế nào?
- Nằm mơ.
Lão giả lắc đầu:
- Mỹ nhân như vậy giết đi thì thật đáng tiếc. Có điều Hỏa Vũ Kiếm dường như có liên kết rất chặt chẽ đối với ngươi. Nếu ngươi không nguyện ý giao ra, cố gắng cưỡng đoạt rất có thể khiến nó tự hủy. Ài, hết cách, xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy.
Lão giả vừa nói vừa đưa tay về phía trước điểm một chỉ. Thanh Hàn không biết hắn định làm gì. Bất quá, nàng cảm nhận được nguy hiểm cực độ sắp đến, đang muốn dùng Hỏa Vũ Kiếm đón đỡ thì dị biến xuất hiện. Lão giả vẫn giữ nguyên tư thế chỉ tay về phía trước, cả người cứng đờ. Hắn cứ đứng yên như vậy một hồi lâu khiến tất cả những người có mặt ở đây ngẩn ra, không hiểu tên này muốn làm gì.
Mất vài phút sau, từ trong cơ thể lão giả phát ra một tiếng nổ lớn. Vô số kiếm khí rực lửa từ trong cơ thể hắn bắn ra khắp nơi. Máu thịt rất nhanh cũng bị thiêu cháy thành tro bụi. Kể cả Nguyên Anh cũng bị đánh tan, không thoát ra được. Mọi người trừng mắt, há hốc mồm, không tin được chuyện vừa diễn ra trước mắt mình. Một vị Đại Thừa kỳ đại năng, trong mắt bọn hắn gần như là tồn tại không thể với tới được, vậy mà lại dễ dàng chết đi như vậy. Rốt cuộc phải mạnh đến mức nào mới làm được chuyện này.
Kinh hãi tạm qua đi, bọn hắn nhớ đến Thanh Hàn còn đang đứng cách đó không xa. Không ai nói với ai tiếng nào, tất cả đồng loạt quỳ xuống, liên tục dập đầu xin tha mạng. Kiếm khi mang theo hỏa diễm rực rỡ kia giống y hệt với kiếm chiêu Hỏa Vũ Kiếm của Thanh Hàn. Quanh đây ngoài bọn hắn cũng chỉ có mình nàng cho nên tất cả đều mặc định chuyện này là do Thanh Hàn làm. Hợp Thể kỳ không một tiếng động giết chết Đại Thừa kỳ? Đây là thể loại chuyện cười gì? Tất cả đều có chung một ý nghĩ rằng, Thanh Hàn thực tế đã đột phá Đại Thừa kỳ nhưng vẫn yên lặng che giấu mà thôi. Đối mặt với Đại Thừa kỳ, bọn hắn một chút hi vọng bỏ chạy cũng không có, chỉ cố gắng cầu xin nàng tha mạng.
Thông Linh Kiếm Thể thông tuệ, trong đầu Thanh Hàn lóe lên một tia linh quang. Nàng cầm Hỏa Vũ Kiếm vung vẫy, một đám tiểu kiếm rực lửa bay đến trước mặt những người kia. Thanh Hàn dùng giọng băng lãnh nói:
- Muốn giữ lại mạng sống thì lập tức đem nó nuốt vào.
Đám người nhìn nhau, có thể nhận ra vẻ không cam lòng trong mắt bọn họ. Bất quá, không cam lòng thì có thể làm thế nào? Liều mạng chống lại Đại Thừa kỳ sao? Nếu nghĩ kỹ, Thanh Hàn cũng là Đại Thừa kỳ, hơn nữa có thể lặng yên giết chết một tên Đại Thừa kỳ khác. Có nàng bảo hộ, Kiếm Mộ sẽ một lần nữa nổi danh khắp Linh Giới. Nghĩ đến đây, bọn họ thấy rằng trở thành thuộc hạ của Thanh Hàn cũng không phải việc gì quá tệ. Tất cả đều mở miệng, đem tiểu kiếm nuốt vào trong cơ thể.
Đợi bọn hắn nuốt vào xong, Thanh Hàn khẽ gật đầu:
- Tốt lắm. Từ nay về sau, chỉ cần các ngươi có một tia ý nghĩ phản bội thân thể sẽ lập tức tứ phân ngũ liệt, bị hỏa diễm thiêu rụi. Hiện tại trở về chỉnh đốn lực lượng, sẵn sàng chờ lệnh của ta tiếp đón ngoại địch.
- Tuân lệnh.
Tính mạng bị người khác nắm giữ, bọn hắn trở nên nghe lời hơn rất nhiều. Không một ai dám phản đối, đồng thời nhận lệnh quay trở về. Tuy rằng khi nãy bị một kiếm của Thanh Hàn giết chết không ít, có điều lực lượng nòng cốt vẫn được lão giả bảo toàn, không tính là động chạm đến căn cơ.
Tất cả rời đi hết, chỉ còn lại một mình Thanh Hàn đứng giữa đại điện đổ nát. Nàng dùng Khống Vật Thuật lôi ra 2 cái ghế cùng 1 cái bàn miễn cưỡng lành lặn, ngồi xuống rồi nhàn nhạt nói:
- Mọi người đều đã đi hết. Ngươi cũng nên hiện thân rồi chứ?
Không một tiếng động, một bóng người hiện ra, ngồi vào chiếc ghế đối diện Thanh Hàn. Dương Thiên cười nói:
- Ngươi đoán ra được người đến là ta?
Thanh Hàn lắc đầu:
- Chỉ là linh cảm mà thôi. Trong số những người ta quen, chỉ có ngươi mới có năng lực không một tiếng động đem một tên Đại Thừa kỳ giết chết.
Dương Thiên sờ đầu:
- Ta có lợi hại như vậy sao? Lần trước khi chúng ta gặp nhau, ta cũng giống như ngươi, chỉ là Hợp Thể hậu kỳ đỉnh phong a.
Thanh Hàn không mặn không nhạt:
- Kiếm của ta nói, ngươi không tầm thường. So với cha của ta lúc sinh thời đáng sợ hơn rất nhiều.
Dương Thiên nhìn Hỏa Vũ Kiếm đang đặt ngang hai chân Thanh Hàn, nhàn nhạt nói:
- Ngươi và kiếm linh Hỏa Vũ Kiếm đã dung hợp, sau lại dùng từ "nó nói". Ngươi và nó không phải là một sao?
Thanh Hàn lắc đầu:
- Dung hợp? Dường như ngươi đã hiểu lầm. Ta và Hỏa Vũ Kiếm chưa từng dung hợp với nhau.
Dương Thiên giật mình:
- Không thể nào, ta tận mắt chứng kiến tất cả, không thể nào sai được.
Thanh Hàn mỉm cười:
- Đây là một loại bí pháp do cha ta sáng tạo ra khắc trên Hỏa Vũ Kiếm. Một khi nó nhận chủ sẽ tự động kích hoạt bí pháp này. Nó có thể đem ta và Hỏa Vũ Kiếm tạm thời dung hợp làm một. Giúp ta lĩnh ngộ kiếm ý, đồng thời có một xác xuất cực nhỏ kích hoạt thể chất tiềm ẩn bên trong ta. Sau một thời hạn nhất định, linh hồn ta và kiếm linh sẽ tự động phân tách. Nếu để quá lâu sẽ thực sự trở thành một. Chuyện này cha ta đã tính toán rất kỹ, dù sao hắn cũng không muốn nữ nhi của mình trở thành một thanh kiếm lạnh lẽo vô tình.
Dương Thiên xoa trán:
- Còn có loại bí pháp thần diệu như vậy? Thế giới này quả thực rộng lớn, luôn có những kỳ nhân dị sĩ làm nên những chuyện khiến người khác không thể ngờ đến.