- Chuyện đó thì có gì khác nhau. Các ngươi chỉ cần đưa ta đến đó, việc cướp dâu có ta và tiểu Hạo làm là được rồi.
- Hừ, ngươi tưởng đi vào tổng bộ Khai Quang đơn giản vậy sao. Muốn đưa người lạ vào trong cần các thành viên có địa vị rất cao, hơn nữa đảm bảo rằng những kẻ lạ mặt kia sẽ không gây sự hay có hành động gì mờ ám. Bọn ta đều đã là thành viên cấp 1, địa vị trong Khai Quang khá cao, vì vậy tính ràng buộc cũng rất mạnh. Nếu có sơ suất gì, chắc chắn sẽ phải nhận hình phạt nghiêm trọng.
- Khi nãy tên gia chủ kia đã nói các ngươi phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của ta, muốn chống lệnh sao?
Tên kia khinh thường đáp:
- Hắn bị ngươi dùng thủ đoạn khống chế, gọi ngươi một tiếng Dương thiếu, ngươi thực sự cho rằng mình là thiếu gia của bọn ta? Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình là Dương Thiên trong truyền thuyết kia? Đừng làm bọn ta buồn cười nữa.
Tên này còn chưa biết hắn là ai, điều này khiến Dương Thiên cảm thấy khá buồn cười.
- Ta không biết tên Dương Thiên trong truyền thuyết các ngươi đang nói đến là ai, nhưng tên của ta đúng là Dương Thiên.
Nụ cười trên gương mặt hai người cứng lại, thay vào đó là sự hoảng sợ đến tột cùng. Một người lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi chính là Dương Thiên?
- Trên thế giới này người tên Dương Thiên rất nhiều, ai biết các ngươi đang muốn nói đến tên Dương Thiên nào.
Hai ngươi chưa kịp trả lời, cả người đột nhiên bị cự lực đè mạnh, toàn thân lực lượng không thể phát huy, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Dương Thiên.
Bước lại gần hai người, Dương Thiên ngồi xuống, bình thản nói:
- Người tên Dương Thiên có rất nhiều, nhưng có thể khiến gia chủ các ngươi gọi một tiếng Dương thiếu chỉ có mình ta mà thôi. Nếu quả thực ta dùng thủ đoạn khống chế gia chủ các ngươi, tại sao khi ta hóa giải cho hắn xong, hắn không lập tức tấn công ta để báo thù mà lại vội vàng bỏ chạy.
- Điểm đơn giản này mà các ngươi cũng không nhìn ra được, thật là uổng phí hơn trăm năm sống trên thế giới này. Lẽ nào là do tuổi già nên đầu óc không còn được minh mẫn nữa.
Lần này, trước sự sỉ nhục của Dương Thiên, hai người trong lòng không có tí tức giận nào, chỉ còn lại sự sợ hãi, run rẩy nói:
- Dương thiếu, là bọn ta sai, mong ngươi tha lỗi. Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.
- Ta đương nhiên sẽ không chấp vặt với các ngươi.
Hai người còn chưa kịp vui mừng, Dương Thiên đã nói tiếp:
- Cũng không có nghĩa là ta sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện vừa rồi.
Dương Thiên quay lại phía sau nhìn Hạo ca:
- Tiểu Hạo, khi nãy bọn hắn khinh thường ngươi, ta biết trong lòng ngươi rất khó chịu. Có muốn xả chút bực dọc hay không?
Hạo ca hai mắt sáng lên, bất quá nhìn thấy vẻ mặt hung ác của hai người, hắn liền rụt người lại:
- Dương thiếu, ta thấy hay là thôi đi. Ta chỉ là người bình thường, lỡ như bị bọn họ ghi hận, về sau sẽ khó mà được sống yên ổn.
Dương Thiên bất mãn nói:
- Có ta ở đây, bọn hắn dám làm gì người. Một đại nam nhân, một chút sát phạt quyết đoán cũng không có hay sao?
Hạo ca cười trừ:
- Trước mặt ngươi bọn hắn không dám, sau lưng ngươi làm sao biết được. Mạng này của ta là dùng để bảo vệ nàng, không thể tùy tiện lãng phí a.
Thấy Hạo ca kiên quyết, Dương Thiên cũng không ép hắn. Mỗi người có lý tưởng và cách sống của riêng mình.
Hai tên Trúc Cơ hậu kỳ tưởng mình thoát nạn, vừa lén thở ra một hơi đã thấy Dương Thiên vẻ mặt nham hiểm, xoa xoa nắm đấm quay lại:
- Các ngươi nên thấy mình tự hào, trên thế giới này có rất ít người khiến ta đích thân động thủ.
…
15 phút sau, hai tên Trúc Cơ hậu kỳ mặt mũi bầm tím, lái một chiếc xe hơi loại sang chở theo Dương Thiên cùng Hạc ca đến bến cảng. Theo lời giải thích của bọn hắn, gia tộc Roll có xây căn cứ trên một hòn đảo nhỏ gần đây. Chỉ cần thuê một chiếc thuyền ra đến đó, sẽ có trực thăng chuyên dụng đưa tất cả đến tổng bộ của Khai Quang.
Dương Thiên đối với sự sắp xếp này của gai tộc Roll khá là hài lòng, với hắn đây là một chuyến du lịch, từ từ chậm rãi thưởng thức cảnh vật trên đường mới tốt a. Hạo ca thì khác, hắn có hơi lo lắng hỏi:
- Ngươi có thể cho ta xem lộ trình cụ thể và thời gian bay được hay không?
Hai tên này vừa nhận được bài học, cũng không dám tiếp tục coi thường Hạo ca. Một tên lấy từ trong người ra vài tờ giấy nhỏ cùng bản đồ, đưa cho Hạo ca:
- Đây là lộ trình chuyến bay, do tổng bộ Khai Quang cách đây khá xa, máy bay cần dừng chân tại 3 nơi này để tiếp nguyên liệu. Tính toán tổng thời gian cần thiết để đến nơi là 3 ngày.
Hạo ca nghe nói cần đến 5 ngày, vẻ lo lắng càng hiện rõ trên khuôn mặt:
- Lâu như vậy, không có cách nào nhanh hơn được sao?
Tên kia lắc đầu:
- Bọn ta đã sử dụng loại máy bay chuyên dụng có tốc độ cao nhất, bình chứa nguyên liệu được thiết kế tối ưu. Nếu là máy bay bình thường, cần ít nhất vài tuần mới đến nơi.
Dương Thiên lên tiếng hỏi:
- Tiểu Hạo, hôn lễ khi nào sẽ được cử hành?
Hạo ca cầm những tài liệu kia trên tay, theo quán tính đáp lại:
- Lúc ta nhận được tin tức là còn một tuần lễ nữa, tính theo hiện tại là 5 ngày.
Dương Thiên cảm thấy hơi khó hiểu:
- Chúng ta chỉ cần 3 ngày đã đến nơi, ngươi lo lắng chuyện gì?
- Dương thiếu, chúng ta cần có thời gian chuẩn bị, điều tra tình hình nơi đó, tính toán kế hoạch cướp dâu a.
Đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hạo ca, Dương Thiên nói:
- Cần gì phải làm những chuyện vô bổ. Khi cướp dâu, muốn gây ấn tượng cho cô dâu, khiến cho nàng cảm động, cứ dùng biện pháp trực tiếp nhất, mạnh bạo nhất. Theo ta thấy, chúng ta chọn đúng lúc hôn lễ đang cử hành, từ cửa chính xông vào là được rồi.
Hạo ca bị lời nói của Dương Thiên hù dọa không nhẹ, mãi một lúc sau hắn mới cẩn thận hỏi lại:
- Dương thiếu, cách này có khả thi hay không. Tại nơi tổ chức hôn lễ nhất định sẽ có rất nhiều cao thủ đến dự. Ta nghĩ nên chặn cướp xe rước dâu sẽ dễ dàng hơn.
Dương Thiên bộ dạng tiếc “Sắt còn chưa luyện thành thép”:
- Ngươi thật không hiểu phong tình, đang lúc nàng tuyệt vọng nhất, cần ngươi nhất, ngươi đột nhiên xuất hiện, mang theo vũ lực tuyệt đối cướp đoạt lấy nàng. Theo kinh nghiệm của ta, không có nữ nhân nào chống lại được sự hấp dẫn đó. Dù sao, trong mắt nữ nhân, hình ảnh một nam nhân vì nàng mà chiến đấu mới là tuyệt vời nhất.
Hai tên Trúc Cơ hậu kỳ thầm dựng ngón tay cái. Quả không hổ danh là Dương Thiên, Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ, phong cách hành sự bá đạo đến tận cùng. Bọn hắn đối với ý kiến của Dương Thiên, không những không có phản đối mà còn có chút chờ mong. Đi giữa vô số cao giai Tu Chân Giả, cướp cô dâu, đánh người. Bọn họ tuổi tác đã cao, cơ hội để nhìn thấy những màn phấn khích như vậy không còn nhiều nữa.
Về phần nguy hiểm, hai người chưa từng nghĩ đến. Có Dương Thiên dẫn đầu, kẻ gặp nguy hiểm là đám người của Khai Quang kia mới đúng. Nguyên Anh Kỳ đại tu sĩ, phá hủy cả tổ chức Khai Quang cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ.
Hạo ca thì khác, hắn vẫn còn cảm thấy bất an:
- Dương thiếu, ta vẫn cho là…
- Đừng nhiều lời nữa, tất cả có ta thay ngươi giải quyết. Khi đó ngươi chỉ cần một đường đi vào, nắm lấy tay cô dâu dẫn nàng ra ngoài. Nếu thích, cho tên chú rể kia vài đấm để hả giận cũng được.
Hạo ca lắc đầu cười khổ, không nói thêm gì nữa. Tất cả mọi chuyện Hạo ca đều trông chờ vào Dương Thiên giải quyết, hắn muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy đi. Ý kiến đã được thống nhất, ba người đến cản thuê một chiếc du thuyền loại nhỏ đi đến căn cứ của gia tộc Roll.
Đến nơi, hai tên Trúc Cơ hậu kỳ đuổi phi công đi, trực tiếp ngồi vào buồng lái điều khiển trực thăng. Vốn lúc đầu bọn hắn chỉ định ngồi ở phía khoan chứa hành khách, nhưng sau khí biết được thân phận của Dương Thiên liền quyết định trở thành phi công. Đây là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ a, nếu khiến hắn cảm thấy vui vẻ, nhất định sẽ đạt được chỗ tốt không nhỏ.
Dương Thiên dễ dàng nhìn ra được hai tên này đang nghĩ gì, cũng mặc kệ bọn họ. Nếu hai người hoàn thành tốt nhiệm vụ, Dương Thiên cũng không ngại tặng cho hai người vài thứ có giá trị.
Kiểm tra trực thăng không có trục trặc gì, một tên lên tiếng:
- Dương thiếu, trực thăng hoàn toàn bình thường, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.
- Đi thôi.
Nhận được lệnh, hai người lập tức khởi động máy. Trực thắng bắt đầu lăn bánh trên đường băng.
- Khởi hành, mục tiêu tổng bộ Khai Quang, đảo Altas.