Mục lục
Phong Lưu Chân Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiên thấy nàng một lời không hợp liền muốn động thủ, lắc lắc cái đầu. Cô nàng này cũng thật là nóng tính a, sau này cần phải dạy dỗ nhiều hơn.

Ma nữ đang chuẩn bị tấn công thấy Dương Thiên biến mật liền có chút giật mình, thần thức lập tức thả ra, lại phát hiện Dương Thiên đang đứng ở chỗ cũ, trên tay đang cầm một khối hình bát giác chơi đùa. Ma nữ vẽ mặt đại biến:

- Ngươi làm sao có thể lấy được Bát Ma Bàn trong tay ta?

Dương Thiên hai tay tung hứng Bát Ma Bàn, cười nói:

- Tất nhiên là đi lại lấy a.

Tô Nguyệt Nhi cùng Ma nữ vẽ mặt ngưng trọng, tốc độ của Dương Thiên thật sự quá nhanh, bọn hắn không phát hiện chút nào. Chẳng lẽ tu vị của Dương Thiên cùng bọn họ cách biệt lớn như vậy?

Ma nữ cố giữ bình tĩnh:

- Ta không phải đối thủ của ngươi. Có thể trả lại Bát Ma Bàn cho ta hay không?

- Tất nhiên là có thể. Bất quá ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.

Ma nữ thoáng suy nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn ta từ bỏ Huyết Ma kiếm?

- Ngươi nói. Nếu hợp lí ta tất nhiên sẽ đáp ứng.

Nhìn Ma nữ vẻ mặt nghiêm túc, Dương Thiên lại bật cười, cô nàng này nghĩ nhiều rồi.

- Chỉ cần ngươi nói tên cho ta biết, ta sẽ trả lại cho ngươi.

Ma nữ ngạc nhiên:

- Chỉ cần như vậy?

- Vậy ngươi nghĩ ta muốn cái gì? Thứ này ta muốn đoạt lúc nào liền đoạt lúc ấy. Không quá quan trọng.

Ma nữ vẻ mặt tức giận, Dương Thiên đây là coi thường nàng, nhưng cũng không thể phủ nhận Dương Thiên nói đều là sự thật, cắn răng nói:

- Ta gọi là Liễu Mị.

- Tên rất đẹp. Bất quá không phù hợp với tính cách của ngươi a.

- Không cần ngươi bận tâm.

Dương Thiên cũng không định tranh cãi với nàng, ném trả Bát Ma Bàn lại cho Liễu Mị. Liễu Mị tiếp nhận Bát Ma Bàn, vẻ mặt nhìn Dương Thiên cảnh giác. Dương Thiên nhìn qua Tô Nguyệt Nhi cùng Liễu Mị, lớn giọng nói:

- Ta gần đây có việc bận, không thể đi cùng các ngươi. Việc này để sau hãy nói.

Hai người thở dài, Dương Thiên đã không muốn đi, bọn họ cũng không thể cứng rắn mang hắn đi. Dương Thiên liền tiếp:

- Sau khi xong việc, ta cũng có dự định đi Ẩn Thế đại lục một chuyến, bất quá…

Hai người liền vội vã:

- Bất quá thế nào?

Dương Thiên thật sự quá quan trọng, không nói đến Huyết ma kiếm, tu vị kinh khủng của hắn có thể phá vỡ thế cân bằng của mọi thế lực. Bất kể hắn có điều kiện gì cũng phải kéo hắn về phía mình. Đó là suy nghĩ hiện tại của hai người.

Dương Thiên thấy vẻ mặt của hai nàng, đoán chừng ý đồ sắp thành công, vẻ mặt giả vờ nhăn nhó:

- Bất quá hai người các ngươi đều muốn ta đi theo. Ta rốt cuộc nên đi theo ai đây?

Tô Nguyệt Nhi vôi lên tiếng:

- Tất nhiên là đi theo ta. Ta cùng ngươi có quen biết từ trước, hơn nữa Ma môn cũng không phải cái gì tốt lành.

Liễu Mị hừ lạnh:

- Tô Nguyệt Nhi, đừng tưởng bọn ta không biết những việc xấu Thiên Sơn Thánh phong các ngươi làm. Quen biết trước thì đã sao, ngươi cùng hắn có quan hệ gì phát sinh sao?

Tô Nguyệt Nhi tức giận, nàng đường đường là Thiên Sơn Thánh nữ, sao có thể cùng nam nhân mới gặp phát sinh quan hệ, mặc dù Dương Thiên thực sự rất ưu tú.

Dương Thiên nhìn hai nàng cãi nhau, Tô Nguyệt Nhi xem ra không phải đối thủ của Liễu Mị a. Dù sao Ma môn người đều đã giết người qua, từng trải rất nhiều, Tô Nguyệt Nhi tuy rằng lợi hại, nhưng kinh nghiệm còn thiếu rất nhiều. Ho nhẹ lấy sự chú ý, Dương Thiên tiếp:

- Việc này ta cũng chưa có quyết định. Ta cùng các ngươi vốn không quen biết, không thể tùy tiện đi với người lạ được a.

Vừa nói vừa làm vẻ mặt vô tội, khiên hai người đều hiện lên vẻ buồn nôn, ngươi đây là đang giả vờ cho ai coi?

Liễu Mị trầm giọng:

- Ngươi rốt cuộc có điều kiện gì liền nói ra đi. Ta nếu có thể sẽ đáp ứng.

Dương Thiên vẻ mặt vẫn lộ vẻ vô tội:

- Không bằng các ngươi đến ở cùng ta vài ngày, xây dựng mối quan hệ tốt một chút. Ai hợp với ta hơn ta liền đi với người đó.

- Người nằm mơ.

Hai nàng lần nữa không hẹn mà cùng đồng thanh lên tiếng. Dương Thiên vẻ mặt có chút thất vọng, xem ra kế hoạch thất bại a. Hai nàng đều không dễ dụ dỗ như vậy. Thở dài nhìn hai người:

- Vậy các ngươi cũng nên trở về đi a. Ta sẽ không đi theo người nào, các ngươi cũng không thể ép buộc được ta.

Nói xong liền đi vào nhà. Tô Nguyệt Nhi nhìn qua Liễu Mị hừ mạnh một tiếng liền xoay người bỏ đi. Liễu Mị nhìn về phía ngôi nhà một chút cũng xoay đầu mang người rời đi. Một vị lão giả không nhịn được hỏi:

- Tiểu thư, môn chủ có lệnh bằng mọi giá cũng phải lấy được Huyết Ma kiếm, chúng ta không thể trở về như vậy được.

Liễu Mị liếc nhìn lão giả:

- Việc này ta tự có chủ kiến, không cần ngươi nhiều lời.

Lão giả nghe xong cũng liền cúi đầu im miệng, hắn tuy tu vị không kém Liễu Mị, nhưng nếu giao thủ hắn chắc chắn không phải đối thủ của nàng, hơn nữa địa vị của nàng tại Ma môn lớn hơn hắn nhiều. Vị lão giả còn lại nãy giờ vốn không nói gì, liền truyền âm cho Liễu Mị. Liễu Mị sắc mặt liền thay đổi, thầm nghĩ: “Xem ra Huyết Ma kiếm không đơn giản như ta nghĩ”. Cắn răng, nhìn vị lão giả còn lại:

- Việc này ta đã biết, các ngươi không cần xen vào.

Nói xong liền biến mất, hai vị lão giả nhìn nhau, lắc đầu rồi cũng biến mất vào trong bóng tối.

Dương Thiên lúc này đã tắm rửa xong, đang mở một kênh ca nhạc ngồi xem, vẻ mặt chán nản. Xuýt chút nữa đã dụ dỗ được rA24rab hai đại mỹ nữ về sống chung, vậy mà thất bại, hắn sao có thể vui vẻ được.

Đang buồn bực, Dương Thiên nhận được điện thoại, là Tiêu Chính Long gọi đến:

- Thiếu gia, ta có việc muốn hỏi ý kiến của ngài.

- Có việc gì?

- Lần trước nhờ ngài giúp đỡ, bọn ta đã hoàn toàn thống nhất hắc bang ba tỉnh phía Nam. Bây giờ nếu tiếp tục mở rộng thế lực hẳn sẽ gây chú ý. Vì vậy ta định mở một công ty làm ăn trong sạch.

Dương Thiên cười thầm, các ngươi có thể làm ăn trong sạch sao?

- Không cần giả vờ trước mặt ta, các ngươi muốn dùng danh nghĩa công ty để thực hiện rửa tiền?

Tiêu Chính Long không ngờ Dương Thiên thoáng một cái đã đón ra, cũng không dấu:

- Bọn ta xác thực có ý nghĩ như vậy.

Dương Thiên cũng không quan tâm:

- Tùy tiện, những việc như thế này sau này cũng không cần hỏi ta.

Tiêu Chính Long giả vờ nhẹ giọng, nghe có chút mờ ám:

- Lần này bọn ta định mở một công ty thời trang, dự định mời minh tinh đang rất nổi tiếng Lăng Nhã Kỳ về làm người đại diện.

Dương Thiên nghe nói minh tinh nổi tiếng cũng không có hứng thú, quy tắc ngầm hắn cũng nghe nói qua, minh tinh hiện tại có người nào trong sạch?

- Việc đó ngươi tự làm là được.

Làm thuộc hạ Dương Thiên được một thời gian, Tiêu Chính Long hiển nhiên cũng biết Dương Thiên đang nghĩ gì. Nhẹ giọng:

- Theo ta được biết, Lăng Nhã Kỳ gia đình rất giàu có, nàng tham gia vào giới nghệ sĩ cũng là vì sở thích cá nhân, quy tắc ngầm vốn không ảnh hưởng đến nàng. Quan trọng nhất, nàng thực sự rất xinh đẹp.

Nghe tới đây, Dương Thiên lập tức hứng thú:

- Ngươi lúc nào đi gặp nàng đàm phán hợp đồng liền mang ta theo. Nàng nếu quả thật như lời ngươi nói thì ngươi đã lập đại công. Ta sẽ giúp ngươi đột phá Địa cấp.

Tiêu Chính Long lập tức mừng rỡ như điên:

- Thiếu gia, ta đã biết. Ta lập tức tim quản lí của nàng để thương lượng.

Nói thêm vài câu, Tiêu Chính Long tắt máy, hắn biết Dương Thiên rất ưa thích mỹ nữ, không ngờ lại đến mức độ này. Lần này phải làm cho tốt. Hắn cũng đã dừng tại Nhân cấp hậu kỳ quá lâu rồi.

Dương Thiên mỉm cười, chút bực bội vừa này đã biến mất không thấy. Thầm nghĩ:

- May mắn khi nãy ta không nghe lời dụ dỗ đi theo hai nàng. Mỹ nữ ngoài kia nhiều như vậy, vẫn cần ta tới cứu vớt a.

Đang tự sướng, Dương Thiên đột nhiên nghe tiếng chuông cửa. Nhíu mày:

- Đã trễ như vậy, rốt cuộc là ai muốn tìm ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK