- Vậy ngươi nhớ nhầm rồi, ta chưa từng nhắc về Văn gia.
Biết Dương Thiên cố ý trốn tránh, Diệp Vấn Thiên thở dài:
- Dương Thiên, ta biết chuyện này với ngươi chỉ là việc nhỏ. Đừng nói một cái Văn gia, nhiều thêm vài cái ngươi cũng có thể dễ dàng tiêu diệt.
Dương Thiên lắc đầu:
- Ta chỉ giết kẻ nào đáng chết, ngươi đừng biến ta thành một tên sát nhân máu lạnh giết người không ghê tay. Chuyện này cũng đã qua, đừng nhắc đến nữa. Mọi chuyện đã xong, ngươi đi được rồi.
Diệp Vấn Thiên gật đầu, đứng dậy bước ra về. Hắn phải mau chóng mang thứ thuốc này trở về nghiên cứu điều chế, tránh cho khi đại chiến xảy ra không kịp đáp ứng. Khi hắn bước ra đến cửa, Dương Thiên đã gọi với theo:
- Trước khi về nhớ ghé thăm Linh nhi một lát, ta nghĩ nàng nhất định sẽ rất vui mừng.
Câu nói tưởng như tùy tiện của Dương Thiên lại khiến lòng Diệp Vấn Thiên đau nhói. Diệp Linh là con gái của hắn, vậy mà hắn lại không thể dành nhiều thời gian cho nàng. Diệp Vấn Thiên đã quyết định, sau khi cuộc chiến kết thúc hắn sẽ lui về ở ẩn, sống bên gia đình. Điều kiện tiên quyết là hắn còn sống xót sau cuộc chiến.
Diệp Vấn Thiên quay lại hỏi Dương Thiên:
- Cùng đi chứ?
Từ khi trở về, Dương Thiên vẫn chưa đến thăm Diệp Linh nên liền đồng ý:
- Được, cùng đi đi.
Để tránh bị người khác phát hiện, lần này Diệp Vấn Thiên trở về nước chỉ có Hội trưởng được biết. Hắn đến nhà Dương Thiên bằng một chiếc xe hơi đời cũ, nhìn qua khá là tan nát. Dương Thiên vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tay lái, chiếc ghế đã lọt xuống một lỗ. Hắn khó chịu hỏi Diệp Vấn Thiên:
- Ngươi tốt xấu gì cũng là trưởng lão Ám tổ, chẳng lẽ không thể kiếm một chiếc xe tốt hơn một chút sao?
- Càng xấu thì càng ít người để ý. Ta nghĩ chiếc xe này rất phù hợp.
- Phù hợp? Ngươi lái chiếc xe từ thập niên 70 ra đường, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.
Diệp Vấn Thiên nhún vai, đạp chân ga. Chiếc chậm chạp nổ máy chạy đi. Gần 30 phút sau mới đến được nơi ở của Diệp Linh, Dương Thiên ngán ngẩm nói:
- Lần sau ngươi nên đi bộ, ta nghĩ tốc độ cũng sẽ không kém là bao so với chiếc xe này.
Diệp Vấn Thiên cười cười, đưa xe vào bãi rồi cùng Dương Thiên tìm đến phòng của Diệp Linh.
Bây giờ cũng đã vào giờ ăn tối, Diệp Linh đang bày biện món ăn ra bàn. Mỗi bữa nàng đều ăn rất ít nhưng do thói quen nên vẫn làm đến 3, 4 món khác nhau. Nghe thấy tiếng chuông, Diệp Linh liền tiếng ra mở cửa. Trông thấy Dương Thiên cùng Diệp Vấn Thiên, Diệp Linh vui mừng nói:
- Cha, không phải ngươi nói có việc bận, vài tháng nữa mới đến thăm ta sao? Còn mẹ ở đâu, không đến cùng với ngươi sao?
Diệp Vấn Thiên đưa tay lên xoa đầu nàng, yêu thương nói:
- Mẹ ngươi còn có việc nên không đến được. Ta vì nhớ ngươi nên mới tạm gác lại công việc đến đây gặp ngươi. Thế nào, ta là một người cha tốt phải không?
Diệp Ling vui vẻ nắm lấy tay hắn nũng nịu khiến Dương Thiên đứng ở một bên có hơi ganh tị. Tên Diệp Vấn Thiên này rõ ràng là do hắn gọi đến, vậy mà dám một tay phủi sạch công lao của hắn, còn khiến Diệp Linh không thèm nhìn mặt hắn lần nào. Làm người tốt thật khổ a.
Diệp Linh sực nhớ ra Dương Thiên đang đứng bên cạnh, có chút xấu hổ cúi đầu:
- Dương Thiên, xin lỗi, vừa nãy ta vui mừng quá mà không để ý đến ngươi.
Đối mặt với Diệp Linh đáng yêu như vậy, cơn giận của Dương Thiên trong phút chốc tan biến, cười nói:
- Ta mới là người phải xin lỗi. Cha con ngươi gặp nhau, ta là người ngoài lại đến làm phiền.
- Ngươi không phải người ngoài a.
Diệp Linh biết mình lỡ lời, che mặt xấu hổ chạy vào trong. Diệp Vấn Thiên nhìn theo nàng, trầm giọng nói:
- Dương Thiên, Linh nhi thực sự rất thích ngươi. Nếu ngươi dám phụ nàng, ta dù liều cái mạng già này cũng sẽ bắt ngươi phải trả giá.
Dương Thiên bình thản đáp:
- Việc này không cần ngươi bận tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.
Diệp Vấn Thiên hài lòng:
- Nghe được lời này của ngươi, ta đã yên tâm rồi.
Dương Thiên trợn mắt:
- Ngươi đang muốn để lại di chúc sao?
- Trận chiến sắp đến nguy hiểm rất lớn, ai biết ta có thể sống qua hay không. Lúc này Diệp Linh là người khiến ta lo lắng nhiều nhất, đành nhờ ngươi chăm sóc cho nàng.
Dương Thiên đang định nói thêm gì nữa thì đã nghe tiếng Diệp Linh gọi ra:
- Hai người còn đứng ngoài đó làm gì, mau vào đây ăn tối. Hôm nay ta có làm rất nhiều món ngon, nhất định phải ăn hết.
Hai người nhìn nhau rồi bật cười ha hả đi vào. Ba người cùng ăn tối, nói cười vui vẻ. Dương Thiên trong lòng vui vẻ, đây mới là thứ hắn vẫn luôn tìm kiếm, không khí hạnh phúc, ấm áp của một gia đình. Chỉ là cuộc sống này tạm thời hắn chưa thể có được, vì gia đình của hắn sẽ lớn hơn của người bình thường một chút.
Bữa tối kết thúc, Diệp Vấn Thiên vội đứng dậy từ biệt. Hắn thân mang việc lớn, dành ra ít thời gian ăn tối đã là quá nhiều. Diệp Linh có chút không nỡ giữ lại:
- Cha, ngươi ngủ lại đây một đêm, sáng mai hẳn đi.
Diệp Vấn Thiên từ chối:
- Còn nhiều việc cần ta xử lý, hôm nay đến đây cùng ngươi ăn tối đã rút hết quỹ thời gian còn lại. Hiện tại phải trở về ngay lập tức.
Diệp Linh bướng bỉnh nói:
- Những công việc nguy hiểm đó, ngươi không làm thì sẽ có người khác làm. Chúng ta cũng không thiếu tiền. Hay là ngươi xin nghỉ việc, về đây tìm một việc nào đó nhàn hạ hơn sinh sống. Dương Thiên, ngươi nói có đúng không?
Diệp Linh trợn mắt nhìn Dương Thiên thị uy, ý bảo chống đối sẽ chết. Trước sự đáng yêu của nàng, Dương Thiên đương nhiên tán thành:
- Linh nhi nói rất đúng. Ngươi nên bỏ việc về sống chúng với gia đình đi.
Diệp Vấn Thiên vẫn lắc đầu, đưa tay lên xoa đầu Diệp Linh:
- Linh nhi, có những việc nếu ta không làm thì sẽ không có ai làm. Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng cao. Ta hứa với ngươi, chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ rời khỏi Ám tổ, dọn đến Thanh Lâm quận, sống một cuộc sống bình thường.
Diệp Linh tuy ngây thơ nhưng không ngốc nghếch, nàng nhận ra được sự khác thường trong lời nói của Diệp Vấn Thiên:
- Cha, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm sao?
- Nào có, chỉ là nhiệm vụ bình thường mà trước giờ ta vẫn làm thôi.
- Không phải, nhiệm vụ lần này chắc chắn khác biệt, ta có thể cảm nhận được giọng nói của ngươi có điểm không giống với bình thường. Cha, mau nói cho ta biết đi?
Biết không thể tiếp tục dấu giếm, Diệp Vấn Thiên thở dài:
- Nhiệm vụ lần này quả thực rất nguy hiểm, nói là cửu tử nhất sinh cũng không sai. Nhưng chuyện này liên quan đến tồn vong của tất cả mọi người trên thế giới, bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành nó.
Diệp Linh vô cùng kinh ngạc, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không ngờ vẫn chưa đánh giá đúng tính nghiêm trọng của chuyện này. Nàng nắm lấy tay của Diệp Vấn Thiên, bắt đầu làm nũng:
- Ngươi nghe ta một lần, bỏ đi có được không?
Diệp Vấn Thiên hiền từ nói:
- Linh nhi, ngươi hiểu ta nhất, những chuyện ta mà ta phải làm, ta nhất định sẽ không từ bỏ.
Diệp Linh quay wHg8uht qua Dương Thiên cầu cứu:
- Dương Thiên, ngươi mau nói giúp ta vài câu.
Lần này thì khác, Dương Thiên chọn đứng về phía Diệp Vấn Thiên:
- Linh nhi, cha của ngươi nói không sai. Nam nhân có những việc bắt buộc phải làm. Chỉ có kẻ hèn nhát mới trốn tránh trách nhiệm. Ngươi muốn cha của mình là một kẻ hèn nhát sao?
Biết không thể khuyên bảo Diệp Vấn Thiên, Diệp Linh gương mặt thất vọng sắp khóc. Bất ngờ nàng nhớ đến một chuyện, chạy đến nắm tay Dương Thiên:
- Dương Thiên, không phải ngươi rất lợi hại sao. Có món pháp bảo lợi hại nào thì mau đưa cho cha ta đi.
Diệp Vấn Thiên quát to:
- Linh nhi, đừng làm rộn. Pháp bảo đối với mỗi Tu Chân giả là thứ vô cùng trọng yếu, sao có thể tùy tiện cho người khác.
- Nhưng mà…
Diệp Linh hai tay càng nắm chặt lấy cánh tay Dương Thiên, hai mắt to tròn, nước mắt chực chờ nơi khóe mắt nhìn hắn. Dương Thiên bật cười:
- Cần gì phải làm vẻ mặt đó. Chỉ cần ngươi muốn, đừng nói một món, mười món, một trăm món ta cũng sẽ đưa cho hắn.
Dương Thiên nói xong lấy từ trong người ra hai vật, một tấm phù triện cùng một viên ngọc châu:
- Tầm phù này gọi là Hư Vô Phù, thân thể hóa thành hư vô, lúc nguy hiểm chỉ cần khởi động nó, mọi công kích từ Nguyên Anh kỳ trở xuống đều sẽ không thể thương tổn đến ngươi, sau đó tìm một nơi an toàn trốn hay ở lại phản kích là tùy ngươi. Còn đây là Ngự Long Châu, bên trong ẩn chứa tinh hồn một con Hồng Long, có chức năng tự động hộ chủ. Chỉ cần ngươi gặp nguy hiểm sẽ tạo hóa thành Long Giáp bảo vệ, dù là công kích của Nguyên Anh kỳ cũng không làm gì được. Tác dụng đến khi tinh hồn Hồng Long hoàn toàn tiêu hao hết.