Dương Thiên bật cười:
- Đừng làm vẻ mặt đó. Ta đã nói đây là kế sách khả thi nhất, tự nhiên sẽ nắm chắc thành công.
- Nếu như thất bại?
Dương Thiên tự tin:
- Không có nếu như.
Long Tích Nguyệt thở dài:
- Phàm là chuyện trên đời, không thể nói trước được bất cứ thứ gì. Ta cũng không biết ngươi dựa vào cái gì để tự tin như vậy. Bất quá, nếu ngươi đã quyết định, ta sẽ ủng hộ ngươi.
Câu cuối của Long Tích Nguyệt khiến Dương Thiên cảm thấy rất vui vẻ, ít nhất nàng cũng đã tin tưởng hắn, không còn lạnh lùng như lúc vừa gặp. Đây có thể xem là một khởi đầu tốt.
- Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?
Dương Thiên bình thản đáp:
- Khi nãy ta đã âm thầm lưu lại một đạo ấn ký trên bộ Long Cốt Ma Long kia. Chúng ta có thể dựa vào nó để tìm ra vị trí đám Long Tộc kia cất giấu nó. Những chuyện phía sau còn phải tùy thuộc vào tình hình nơi đó mới quyết định được.
Long Tích Nguyệt trợn mắt:
- Đây chính là kế hoạch chu toàn, tất thắng mà ngươi nói?
Dương Thiên sờ đầu:
- Ta còn chưa biết rõ tình hình nơi bọn hắn cấu giấu Long Cốt Ma Long, sao có thể đưa ra kế hoạch cụ thể được.
Long Tích Nguyệt đưa tay bóp trán, vẻ mặt chán nản:
- Ta bắt đầu cảm thấy mình có chút sai lầm khi tin tưởng ngươi.
- Ây, còn chưa đến mức đó, trộm một bộ xương mà thôi, độ khó sẽ không quá lớn.
…
Hai người cũng không vội khởi hành mà tìm một hang động kín đáo, bày ra vài đạo cấm chế để tịnh dưỡng. Ở trên Tàn Long Sơn nhiều ngày, linh lực bị phong bế, hiện tại cần có chút thời gian để nghỉ ngơi, chậm rãi thích ứng lại. Đó là về phần Long Tích Nguyệt, Dương Thiên thì tương đối nhàn nhã hơn. Đợi Long Tích Nguyệt tiến vào trạng thái tu luyện, hắn liền rời đi, bắt đầu thám thình tình huống tại nơi này.
Gọi là thám thính, thực ra Dương Thiên đang muốn thử tìm vài bộ Long Cốt còn sót lại, đem Long Khí tinh thuần bên trong đó hấp thu, khôi phục lại thương thế. Không có gì nằm ngoài dự kiến, tất cả Long Cốt đều đã sớm được Long Tộc đem về chôn cất tại mộ phần tổ tiên, Dương Thiên tốn gần một ngày vẫn không tìm được gì.
- Xem ra lần này phải đem đám mộ kia lật tung lên một phen. Tuy chuyện này có chút không đúng nhưng là chuyện ta bắt buộc phải làm.
Tiến vào Long Giới, bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn với cường giả Độ Kiếp kỳ, áp lực của Dương Thiên rất lớn. Nói đúng hơn, hắn không thể tự do làm điều mình muốn mà luôn phải dè chừng. Điển hình là việc tha mạng cho Long Chính Dũng. Nếu không phải có Long Chiến Thiên ở đó, Dương Thiên đã sớm đem tên phiền phức kia giết chết. Tuy Dương Thiên không thể hiện ra nhưng với tính cách của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy có điểm khó chịu.
Chỉ cần đạt đến Độ Kiếp kỳ, Dương Thiên có thể sử dụng được toàn bộ uy lực của kiếm thứ 2. Chỉ dựa vào nó, cho dù đối mặt với Long Chiến Thiên hắn vẫn có thể ở vào thế bất bại. Nếu có thêm Phá Thiên hỗ trợ, đánh bại Long Chiến Thiên không phải là chuyện gì quá khó khăn. Tất nhiên, Dương Thiên cũng hiểu được, mặc kệ là Long Chiến Thiên hay Long Ngạo Thiên cũng đều không phải kẻ mạnh nhất Long Giới mà chính là những vị tộc trưởng đời trước đã quy ẩn, tập trung vào tu luyện đợi ngày độ kiếp phi thăng.
Những lão già này sẽ không xuất hiện, trừ khi Long Giới xảy ra nguy cơ diệt vong, ảnh hưởng đến toàn bộ Long Tộc. Đây mới là chiến lực chủ chốt để bọn hắn dựa vào khi xâm chiếm Linh Giới. Phải biết rằng chỉ dựa vào tu vị Độ Kiếp ngũ chuyển của Long Chiến Thiên hay Long Ngạo Thiên, muốn xâm chiếm Linh Giới thì còn kém nhiều lắm. Không cần nói đến những lão quái vật luôn ẩn mình, chỉ riêng kẻ năm xưa cầm đầu vây công Dương Thiên tu vị đã đạt đến Độ Kiếp bát chuyển. Sau sự kiện đó, tên kia tuy bị Dương Thiên chặt đứt một tay, thương thế không nhẹ, nhưng sau ngàn năm tịnh dưỡng hẳn đã khôi phục không ít.
Mục tiêu của Dương Thiên là nhanh chóng khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, lĩnh ngộ lực lượng mạnh mẽ nhất thế giới này, Sáng Thế Lực. Bất quá, để làm được việc này, hắn phải đi từng bước. Khôi phục tu vị tất nhiên là cần thiết, nhưng trong quá trình đó, cần phải cảm ngộ nhân sinh, các loại lực lượng khác. Sáng Thế Lực tạo ra thế giới, nó bao hàm vạn vật trong thiên địa. Đây là nhiệm vụ rất khó khăn mà Dương Thiên nhất định phải hoàn thành.
Đồng thời chịu áp lực từ nhiều phía, nhưng chung quy lại, thứ hắn cần vẫn chỉ có một, Sức Mạnh. Chỉ cần có đủ sức mạnh, mọi chuyện liền được giải quyết. Dương Thiên thở dài:
- Chung quy vẫn là do ta quá yếu. Cứ tưởng đột phá Chân Tiên liền tiêu dao tự tại, cuối cùng vẫn không thể nắm giữ vận mệnh trong tay mình. Có thể Vận Mệnh Trường Hà của thế giới này không trói buộc được ta, thế nhưng Vận Mệnh Trường Hà của thể giới bên ngoài kia lại làm được.
Hai mắt Dương Thiên lóe lên tinh quang:
- Chính là điểm này, hiện tại ta không có cách nào chứng minh giả thuyết này là đúng hay sai. Bất quá tương lai nhất định có cơ hội.
Vô tình nghĩ ra được một ý tưởng mới, Dương Thiên không tiếp tục tìm kiếm Long Cốt nữa mà thoải mái trở về. Long Tích Nguyệt lúc này cũng đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất, vừa nhìn thấy Dương Thiên liền nói:
- Ta còn tưởng ngươi đã một mình đi trộm Long Cốt Ma Long.
- Ta cùng ngươi đến đây làm nhiệm vụ, sao có thể bỏ ngươi lại rồi một mình đi.
Long Tích Nguyệt lắc đầu:
- Ta biết tu vị của chúng ta chênh lệch quá lớn. Đi cùng với ta chỉ khiến ngươi khó hành động hơn thôi. Nhưng đây là nhiệm vụ của hai người, ta hi vọng ngươi khi làm gì cũng nên báo lại trước cho ta một câu. Nếu trong trường hợp cần thiết, ngươi có thể vứt bỏ ta để tự bảo vệ cho bản thân mình. Ta nhất định sẽ không oán trách nửa lời.
- Ta là con gái của Long Chiến Thiên, tộc trưởng Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc. Tất nhiên tự có biện pháp bảo vệ mình, ngươi không cần phải lo lắng cho ta.
Trong lúc Dương Thiên ra ngoài thử vận may, Long Tích Nguyệt đã suy ngẫm lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay. Nói một cách khó nghe, nàng chỉ là gánh nặng của hắn chứ không giúp được gì. Nếu không có nàng, Dương Thiên có lẽ đã sớm rời khỏi Tàn Long Sơn chứ không bị vây khốn nhiều ngày như vậy.
Trở thành gánh nặng của người khác, cảm giác này thực sự không dễ chịu. Vì vậy Long Tích Nguyệt mới nói ra những lời này. Vừa để giải tỏa khó chịu trong lòng nàng, vừa để nói cho Dương Thiên biết rằng nàng không phải là một gánh nặng, hắn không cần phải quá lo lắng cho nàng.
Dương Thiên cũng bị Long Tích Nguyệt làm bất ngờ trong giây lát. Bất quá nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua, nàng có suy nghĩ này cũng là chuyện bình thường. Hắn đưa tay nắm lấy hai vai Long Tích Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tích Nguyệt, con người Long Vũ Hạo ta có những quy tắc cho dù phải đánh đổi cả tính mạng cũng nhất định phải giữ. Ta quan hệ giữa chúng ta chỉ là về mặt danh nghĩa, thế nhưng ngươi vẫn là vợ của ta. Cho nên, bất kể có bao nhiêu nguy hiểm, ta cũng nhất định sẽ không để ngươi chịu bất kỳ thương tổn nào.
Thông thường, trong một bộ phim tình cảm, khi nam chính nói những lời này, nữ chính sẽ đỏ mặt thẹn thùng. Sau đó nam chính sẽ chậm rãi cuối đầu, hôn lên môi nàng. Sau đó…
Rất nhiều cái "sau đó", đáng tiếc không có cái nào được áp dụng trong trường hợp này. Long Tích Nguyệt đúng là có chút thẹn thùng, gương mặt xinh đẹp đỏ lên. Chỉ là Dương Thiên còn chưa kịp cuối đầu xuống, nàng đã theo quán tính đẩy mạnh hắn. Trong trường hợp không có phòng bị, Long Tích Nguyệt lại là Long Tộc, sức mạnh thể chất rất cao, Dương Thiên trực tiếp bị đẩy bay ra khỏi hang động.
Trên đường rơi, Dương Thiên khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt đăm chiêu:
- Rõ ràng ta đã làm đúng những gì đã xem trong những bộ phim kia, tại sao kết quả lại không giống. Lẽ nào là do thế giới khác nhau nên kiến thức tại trái đất không vận dụng được?
Mải mê suy nghĩ, Dương Thiên trực tiếp tông vào một gốc cổ thụ khiến nó lập tức gãy đổ. Tiếp tục rơi thêm một đoạn nữa, Dương Thiên an vị trên một cành cây, chán nản lắc đầu:
- Long Tộc với Nhân Tộc có chút khác biệt về văn hóa. Truy Mỹ Chi Đạo, quả nhiên ta vẫn còn phải học hỏi rất nhiều.