- Thứ xấu xí như vậy, ta không cần.
Mộng Huyễn Tiên Tử không quan tâm Dương Thiên nói gì, vung tay ném về phía hắn:
- Khi Hắc Ám Hoa Vương chiến đấu, huyễn trận của nó sẽ bảo phủ một phạm vi cực kỳ lớn. Chỉ cần ngươi bị trúng phải, hai tên thủy quái kia sẽ giết chết ngươi trong chớp mắt.
- Ây, ngươi đây là đang lo lắng cho ta?
- Sau khi đoạt được Hắc Ám Hoa Vương, sống chết của ngươi ta sẽ mặc kệ.
- Tuyệt tình như vậy a.
…
Sau cùng Dương Thiên vẫn phải chấp nhận đeo cái nón màu tím đen kia vào. Mộng Huyễn Tiên Tử nói không sai, cho dù hắn không sợ huyễn trận của Hắc Ám Hoa Vương nhưng nếu bị dính phải cũng sẽ bị xuất thần trong giây lát. Tu sĩ Độ Kiếp kỳ giao chiến, cho dù lơ là một phần ngàn giây cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Quan trọng hơn, cái nón này cũng không đến nỗi tệ như hắn đã nói. Mang vào rất có phong cách của đạo tặc.
Hai người bắt đầu chậm rãi hạ xuống. Đây là một cái vực sâu không thấy đáy, nước trộn lẫn với Ám linh lực dày đặc khiến nó càng trở nên trầm trọng. Càng xuống sâu hơn, áp lực nước ngày càng lớn. Mộng Huyễn Tiên Tử không hề nói quá, cho dù là Hợp Thể kỳ rơi vào đây cũng sẽ bị ép thành thịt vụn trong chớp mắt.
Mất một ít thời gian hai người mới đến được đáy. Đây là một thế giới tối đen như mực, không gian hoàn toàn yên tĩnh không hề có bất kỳ tiếng động này. Tại nơi này, thần thức bị hạn chế rất lớn, hầu như không thể bao phủ nổi phạm vi 1000 mét. Ngũ thức hoàn toàn vô dụng, giống như bị phong bế. Hơn nữa, do cường độ Ám linh lực quá mạnh, mọi loại linh lực khác hệ khi thi triển uy lực sẽ bị giảm thiểu rất nhiều.
Vẻ mặt Mộng Huyễn Tiên Tử cũng có chút khó coi. Nàng cũng không nghĩ đến cường độ Ám linh lực lại mạnh đến mức này. Trong điều kiện này, muốn giao chiến với Hắc Ám Hoa Vương cùng hai tên thủy quái kia quả thức rất khó khăn. Mộng Huyễn Tiên Tử đã có chuẩn bị kỹ càng, Thánh Băng Tằm là mang hoang dị thú, hai bọn họ hẳn là không có vấn đề gì, ít nhất có thể tự bảo vệ chính mình.
Thế nhưng tu vị của Dương Thiên chỉ có Độ Kiếp Nhất Chuyển, cho dù có là Sát Thần nổi danh hàng ngàn năm trước cũng rất khó làm được gì nhiều. Một khi Dương Thiên thất bại, kết cục của cả ba sẽ không có gì tốt đẹp.
Dương Thiên chợt nhìn về đằng xa:
- Ngươi nói không sai, bọn hắn đã cảm ứng được sự xuất hiện của chúng ta. Có lẽ rất nhanh sẽ tìm đến đây.
Mộng Huyễn Tiên Tử thở ra một hơi. Mặc kệ, đã đến nơi này thì không thể quay lại được nữa. Chỉ hi vọng cái tên Sát Thần không chỉ là hư danh. Nàng lấy ra một cái trận bàn ném ra lên cao. Trận bàn tỏa ra ánh sáng nhiều màu rất đẹp nhưng lại bị không gian tăm tối này làm lu mờ. Vài giây sau, ánh sáng kia liền biến mất, Dương Thiên cười nói:
- Trận bàn? Không nghĩ đến ngươi có thể dùng thứ này bố trí huyễn trận.
Trận bàn là một kỹ xảo đặc biệt khi bố trí trận pháp. Đem một trận pháp cực lớn phong ấn bên trong một cái viên bàn, mỗi khi cần chỉ cần đem trận bàn ném ra liền tạo thành một trận pháp hoàn chỉnh. Tiết kiệm được rất nhiều thời gian, lại cho thể tùy ý mang đi. Trận bàn ưu điểm rất nhiều, nhưng nó vẫn có một nhược điểm cố hữu giống như nhiều phương pháp đặc thù khác- rất khó để thực hiện.
Muốn đem một cái trận pháp cực lớn phong ấn vào bên trong một cái viên bàn không những cần có tạo nghệ trận pháp cao thâm mà còn phải có hiểu biết về phong ấn thuật. Đây chỉ là điều kiện cơ bản, vật liệu chế tạo lên trận bàn phải đủ tốt, đảm bảo nó không bị tan vỡ dưới áp lực của trận pháp. Hơn nữa, huyễn trận là một tồn tại khá đặc thù bên trong trận pháp. Bất kể là vật liệu hay cách bố trí cũng khó khăn hơn rất nhiều. Trận bàn tại Tiên Giới Dương Thiên thấy qua không ít, nhưng tại Linh Giới thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Mộng Huyễn Tiên Tử không bày tỏ thái độ:
- Chỉ là một cái huyễn trận cấp thấp dùng để ngăn cản đám lâu la kia mà thôi. Với trình độ trận pháp của ta hiện tại còn chưa thể đưa trận pháp đủ sức đối phó với Độ Kiếp kỳ vào bên trong trận bàn.
- Ồ, là tạo nghệ trận pháp chưa đủ hay là phong ấn thuật chưa đủ mạnh?
- Ngươi hiểu về phong ấn thuật?
Dương Thiên phất tay:
- Hiểu một chút. Đủ để phong ấn vài con Thần Thú, vài tên Bán Tiên.
- Nói khoác không biết ngượng.
- Ây, ta đã rất khiêm tốn a. Ta có thể phong ấn cả Thượng Cổ…
Dương Thiên còn chưa nói hết câu, không gian vốn yên tĩnh bắt đầu rung chuyển dữ dội. Từng đợt sóng màu đen lan tỏa ra tứ phía. Dương Thiên lắc đầu:
- Một đám thích khoa trương.
Khác với sự bình tĩnh của Dương Thiên, vẻ mặt Mộng Huyễn Tiên Tử trở nên nghiêm túc. Thánh Băng Tằm hiện ra trên tay nàng, sau đó lóe lên một cái liền biến mất.
Một đám những bóng đen xuất hiện cách đó không xa. Trong môi trường này, ngoại trừ cặp mắt của bọn hắn, Dương Thiên cũng không nhìn ra được hình dạng của đám thủy quái này. Bất quá, theo trí nhớ của Dương Thiên, những thứ sống ở môi trường khắc nghiệt thường có hình dạng kỳ dị. Cho nên hắn cũng không có hứng thú biết đám thủy quái kia trông như thế nào.
Từ bên trong đám thủy quái phát ra một âm thanh ồm ồm:
- Nhân Tộc? Các ngươi có thể đến được nơi này xem như cũng có chút tài năng. Bất quá, vận khí của các ngươi đến đây đã cạn.
Dương Thiên bật cười:
- Ai nói với ngươi chúng ta đến đây là nhờ vào vận khí. Chỉ là một tên nhãi nhép cũng muốn hù dọa bọn ta. Hắc Ám Hoa Vương đâu, mau gọi nó ra đây. Bản tôn hôm nay đến đây là có việc cần đến nó.
Thái độ ngạo mạn của Dương Thiên khiến Mộng Huyễn Tiên Tử giật mình. Nàng cảm thấy hắn có điểm gì đó không đúng, dường như là đang cố ý chọc tức đám thủy quái kia. Lẽ nào…
Đám thủy quái này quanh năm sống ở sâu bên trong Hắc Ám Hoa Hải, rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tâm tinh đơn giản. Quả nhiên liền bị một câu nói của Dương Thiên chọc giận. Bọn hắn đồng loạt xông, từng loại pháp thuật mạnh mẽ được phóng ra. Dương Thiên vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, vung tay bắn ra vài đạo kiếm khí.
Kiếm khí lóe lên như ánh chớp, xoẹt qua một cái liên đem những pháp thuật rữ rỡ kia đánh tan. Không có bất kỳ tiếng kêu la thảm thiết nào, hàng trăm con thủy quái cứ như vậy bị cắt thành từng mảnh vụn. Mộng Huyễn Tiên Tử không khỏi kinh ngạc. Đám thủy quái kia đều là Hợp Thể cùng Đại Thừa kỳ, trong mắt Độ Kiếp kỳ như bọn hắn quả thực không đáng nhắc đến. Thế nhưng có thể giết như giết gà, nàng tự nhận bản thân không thể làm được.
Dương Thiên mỉm cười:
- Có gì đáng kinh ngạc. Ta trực tiếp đem Linh Vực dung nhập vào bên trong từng đạo kiếm khí kia. Nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng sức mạnh lại tương đương với Độ Kiếp kỳ thi triển Lĩnh Vực, muốn giết vài tên Hợp Thể, Đại Thừa chẳng lẽ cần tốn nhiều thời gian sao?
- Dung nhập Lĩnh Vực vào kiếm khí?
- Ngươi không biết?
Mông Huyễn Tiên Tử lắc đầu, đừng nói là nàng, cho dù toàn thể Linh Giới cũng chưa từng có ai nghe nói đến bí pháp này. Pháp tắc là thứ đạt đến Đại Thừa liền có thể lĩnh ngộ, nhưng tên Đại Thừa kỳ lợi hại một chút có thể đem sức mạnh pháp tắc tạo thành Lĩnh Vực cho riêng mình. Thế nhưng chỉ có khi đạt đến Độ Kiếp kỳ mới tạo ra được một cái Lĩnh Vực thực sự hoàn thiện. Cho dù là như vậy, Độ Kiếp kỳ muốn thi triển một cái Lĩnh Vực hoàn thiện cũng sẽ tốn không ít công sức chứ đừng nói đến việc đem nó dung nhập vào bên trong một loại pháp thuật nào đó. Dương Thiên vậy mà đem Linh Vực dung nhập vào kiếm khí, búng tay một cái liền thi triển được. Đây chắc chắn không phải bí thuật của Linh Giới. Đạt đến mức này, chỉ có thể là tu sĩ tại Tiên Giới mới làm được.
Ngàn năm trước Sát Thần đã phi thăng Tiên Giới, hiện tại hắn lại xuất hiện ở nơi này, nắm giữ vài loại bí thuật Tiên Giới cũng không có gì lạ. Nghĩ đến đây, tâm tình Mộng Huyễn Tiên Tử dần bình ổn trở lại. Trong lòng nàng còn có chút vui mừng. Dương Thiên càng lợi hại, cơ hội thành công càng lớn.
Dương Thiên xòe lòng bàn tay ra, bên trong xuất hiện một thanh kiếm màu trắng đang lơ lửng:
- Đem Lĩnh Vực dung nhập vào trong pháp thuật sẽ khiến uy lực pháp thuật của ngươi tăng mạnh. Đồng thời khi tiếp xúc sẽ khiến đối thủ suy yếu. Điểm mạnh của nó chính là tốc độ thi triển nhanh, làm cho đối thủ bất ngờ, không có cơ hội chuẩn bị, khi nhận ra thì đã quá muộn.
- A, hai tên Độ Kiếp kỳ thủy quái kia cùng Hắc Ám Hoa Vương đã đến. Cái này để sau hẳn nói đi.