Tào Thanh Cung là một trong những phó thống lĩnh của tiểu đoàn thiết giáp hạng nặng, đồng thời cũng là một trong những thiếu niên có tài năng xuất chúng trong đội quân Trấn Man, có câu rằng "kiếm của thanh y đi tới đâu là Man di nơi đó phải cúi đầu", câu này đã thể hiện rõ ràng sức mạnh của Tào Thanh Cung.
Tào Thanh Cung chỉ mới hai mươi tám tuổi, thực lực nhân tướng cao cấp, là một trong những ứng cử viên cho vị trí thiếu soái, cha của hắn ta là trung tướng trong quân trấn Man di. Đó cũng là lý do tại sao Trần Tư Nam lại có thể làm việc ở một vị trí béo bở như kho binh khí, lại càng là chỗ dựa cho sự kiêu ngạo và bạo ngược của gã.
Tào Thanh Cung mặc một bộ y phục màu xanh lục, dung mạo như ngọc, dáng người dong dỏng cao, phong thái nho nhã, chính là hình tượng mà mấy vị tiểu thư khuê các vô cùng yêu thích.
Trần Tư Nam khóc lóc kể lể: "Em họ à, đệ nhìn mặt của ta bị đánh cho thành đầu heo mất rồi này, thù này đệ nhất định phải báo cho ta, là ba tên tân binh đáng chết đó, chúng ở trong hố binh khí tìm được mấy món binh khí hỏng cấp Vương, còn tuyên bố muốn giết chết ta, nếu không phải bọn ta cũng có chút chiến lực, chỉ sợ đã chết ở nơi đó, đệ nhất định phải làm chủ cho ta".
Tào Thanh Cung sau khi nghe anh họ Trần Tư Nam khóc lóc kể lể xong, chẳng qua chỉ thờ ơ nói: "Tân binh của quân đoàn Tử Thần mà cũng có thể khiến cho huynh đau khổ thế này sao? Lại còn có binh khí hỏng cấp Vương? Chỗ hố binh khí đó tất cả đều là những món binh khí hư hỏng vô dụng do các người ném ra ngoài, hoặc cũng có một ít là những thứ rách nát được nhặt lại của những người chết trận, có cái gì còn dùng lại được sao?"
Tào Thanh Cung làm sao không biết được tính tình của anh họ hắn ta, lời của gã này nói mười câu thì đã có tám câu là giả, chẳng qua Trần Tư Nam là con trai của cô ruột hắn ta, hắn ta đối với gã anh họ ngang ngược này cho tới bây giờ cũng chỉ có thể dung túng.
"Đó là sự thật, còn có một vài tên từ quân đoàn Tử Thần muốn nhân cơ hội để cướp binh khí, nhưng chúng đều đã bị tiêu diệt thẳng tay. Món binh khí hỏng cấp Vương đó quả thực quá mạnh mẽ!", Trần Tư Nam nói.
“Binh khí nằm trong hố binh khí, ai lấy được thì là của người đó, đây là quy định trong quân đoàn!”, Tào Thanh Cung thở dài nói.
Trần Tư Nam có chút nóng nảy nói: "Nhưng chẳng lẽ cứ để bọn chúng bắt nạt ta thế sao?"
"Được rồi, chuyện này sau này ta sẽ cho người theo dõi, nếu như có thể, liền bắt giữ bọn họ lại, giữ mặt mũi cho huynh, nhưng lần sau không được phá lệ!", Tào Thanh Cung nói.
“Vậy mới là em họ tốt của ta chứ!”, Trần Tư Nam hài lòng đáp.
...
Ngoài Tào Thanh Cung đã chú ý đến vấn đề này, thì trong quân đoàn Tử Thần, có rất nhiều người cũng đang nhăm nhe đoạn côn của Khỉ Gầy, trong đó có côn yêu Hồng Vũ Đoạn đứng thứ mười là quan tâm đến nó nhất.
Hồng Vũ Đoạn được mệnh danh là côn yêu, chính vì gã đã luyện côn pháp chiến đấu đạt đến cảnh giới cao cấp, thuần thục tới mức độ hoàn hảo, ngay cả khi gã chỉ sử dụng những kỹ năng thông thường thì cũng khó có thể trấn áp được gã.
Gã lại còn vô cùng say mê trong việc luyện kỹ năng dùng côn, bây giờ lại xuất hiện một đoạn côn là binh khí hỏng cấp Vương, gã đương nhiên là rất muốn có được nó.
Côn yêu là một người đàn ông cao lớn, gầy gò, mặt nhọn mũi nhọn, đội mũ trùm đầu, đôi mắt âm trầm, trên lưng mang theo một đoạn côn dài bảy thước, thủ hạ của gã có hơn ba trăm người, bình thường gã sẽ mang hơn ba trăm người này xung phong xông trận giết địch, nhưng do trận trước đó gã đã bị đối phương chém trọng thương nên đã an dưỡng trong trại, không ra trận nữa.
Bây giờ, gã đã nghe tin về cây đoạn côn, và thuộc hạ của gã cũng đã bị giết trong lúc tranh giành cây đoạn côn, nên gã đã có lý do để đi đòi lại công bằng cho thủ hạ của mình.
"Cái tên phế vật Lý Đại Chuỷ này mà cũng có mấy tên thủ hạ sao? Những tên thủ hạ dưới tay của gã ta trước kia đều đã chết hết rồi mà!", côn yêu cắn một cây cỏ dại, lầm bầm nói.
Mà côn yêu cũng không lập tức dẫn người đi gây hấn với Lý Đại Chuỷ, sau khi tất cả rời khỏi trại, gã hành động cũng không muộn.
...
Đêm đến, Dương Ân, Khỉ Gầy cùng Từ Tiểu Cường đều đang ngồi bên cạnh Lý Đại Chuỷ tu luyện, bọn họ biết rằng Lý Đại Chuỷ là một ác nhân có tiếng, nên sẽ không có người nào dám tùy tiện tới trêu chọc gã ta.
Dương Ân nhận thêm hai món binh khí từ Tiểu Hắc, một là một nửa cây roi dài, còn lại là một thanh kiếm sắt không có gì nổi bật.
Cây roi dài được làm khá tinh xảo, nhưng tiếc là nó chỉ còn lại một nửa, uy lực không còn nguyên vẹn nên nó đã bị bỏ đi.
Thanh kiếm sắt thì rất bình thường, giống như một vũ khí thông thường, không có linh khí cũng không có chút khí thế nào, lưỡi kiếm không còn sắc bén, lại không có chạm khắc gì đặc biệt. Nhìn qua nó thì chắc chắn chẳng ai muốn lấy về.
Tiểu Hắc đưa cho hắn hai món binh khí này, trong lòng hắn rất bối rối, nhưng hắn cũng không dám bỏ, hắn đã nhìn thấy linh tính đặc biệt của Tiểu Hắc, chắc chắn những món binh khí này vẫn còn hữu dụng.
Dương Ân lấy cây roi dài làm đai lưng, cột thẳng vào bên hông, hết sức hài lòng nói: "Tiểu Hắc, mày nhìn tao có đẹp trai hay không, chờ Tử tước tao thoát khỏi thân phận ngục nô, sau khi lấy lại tước vị, không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ vì tao mà xao xuyến, đến lúc đó tao sẽ thay mày tìm một cô chó cái xinh đẹp về làm vợ".
Tiểu Hắc trợn mắt nhìn Dương Ân, như là đang nói: "Không biết xấu hổ".
Dương Ân không để ý đến đôi mắt đang trợn trắng của Tiểu Hắc, nắm lấy thanh kiếm sắt bình thường vung lên vài lần rồi nói: “Thanh kiếm sắt này hình như không có sức mạnh gì ngoại trừ nặng hơn mấy thanh kiếm khác một chút, nhưng nó là do Tiểu Hắc mày đưa cho tao, nên tao tin là sau này cũng sẽ có lúc cần dùng đến nó. Tao sẽ đeo nó sau lưng, sau này khi nào luyện kiếm thì lại lôi nó ra".