Khỉ Gầy quay đầu nhìn, phát hiện 9 tên ngục nô lạ hoắc đang vây quanh hắn ta.
“Các ngươi là ai?”, Khỉ Gầy không hề hoảng loạn, mà còn hỏi đem theo ý cười.
TАмliπh247.cом đã đổi thành τАмliлh247.мe
“Ngươi bé như cái kẹo mà cũng xưng bá khu 68? Xem ra Rết thật là một tên vô dụng!”, Lý Phù Đồ đánh giá Khỉ Gầy từ trên xuống dưới rồi khinh miệt nói.
“Đúng vậy, thân hình nhỏ bé như thế này thì có mấy cân sức mạnh, một tay ta cũng bóp chết hắn rồi!”, ngục nô bên cạnh Lý Phù Đồ chế giễu nói.
Một tên ngục nô khác lại nói: “Chúng ta mỗi người giao 50 cân đá Xích Cương mới có được cơ hội nhảy khu, không ngờ tới thật sự lấy dao giết voi mổ gà rồi, thôi coi như là đi dạo vậy”.
Những tên ngục nô này hoàn toàn không coi Khỉ Gầy ra gì, chỉ vào hắn ta mà nói xỏ nói xiên.
Lúc này, Phi Linh, Bối Ty và những người khác đứng bên cạnh Khỉ Gầy đã tụ tập lại, tổng cộng có hơn 20 người. Họ hiểu rõ, đối phương xông tới vì lão đại của bọn họ, chỉ e là có biến, nên vội vào kéo anh em tới ứng phó.
Đọc nhanh ở VietWriter
Lý Phù Đồ và những tên khác đương nhiên nhìn thấy đám người vây quanh, nhưng mặt không có chút sợ hãi, mà chỉ toàn vẻ khinh thường.
“Các ngươi tới tìm ta, không phải chỉ để nói mát mấy câu đơn giản thế chứ?”, Khỉ Gầy ưỡn thân thể cường tráng đứng thẳng lên hỏi.
Nói thế nào thì hắn ta cũng là lão đại của khu 68, đã đạt được 10 thạch lực, cũng có vài phần khí thế không giống lúc trước.
“Khà khà, nghe nói tên Rết là do ngươi giết?”, Lý Phù Đồ vào thẳng vấn đề nói.
“Đúng thì sao mà không thì thế nào?”, Khỉ Gầy lạnh lùng hỏi.
“Đúng hay không cũng không phải sợ, Rết chỉ là một thằng vô dụng, chết thì thôi. Chỉ trách gã không có năng lực cai quản khu 68”, Lý Phù Đồ tỏ ra không có vướng bận đến chuyển này mà chỉ thờ ơ nói thẳng, ngừng một lát gã ta lại nói: “Nếu ngươi đã có bản lĩnh ngồi ở vị trí lão đại của khu 68, vậy thì sau này ngươi sẽ trở thành sứ giả của lão đại Hắc Tinh chúng ta. Về sau, định kỳ phải cống đá Xích Cương cho lão đại Hắc Tinh thì chuyện này coi như bỏ qua. Nếu không… kết cục của Rết chính là kết cục của ngươi”.
Lý Phù Đồ vừa nói xong, thì bỗng chốc sát khí nổi lên.
Người của bang Võ Hầu đứng sát lại gần, chỉ cần Khỉ Gầy ra lệnh một tiếng thì xà beng trong tay bọn họ sẽ nể nang gì mà vung ra ngay.
Khỉ Gầy cười nói: “Xin lỗi, ta không có hứng thú với vị trí sứ giả của bang Hắc Tinh”.
“Ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả?”, Lý Phù Đồ cau mày nói.
“Ngươi nói thế nào thì chính là thế đấy”, Khỉ Gầy thản nhiên nói.
“Sứ giả, không cần nói nhiều lời với hắn ta, để ta dạy cho hắn ta một bài học, chắc chắn hắn ta sẽ biết phải làm thế nào”, ngục nô đứng bên cạnh Lý Phù Đồ lên tiếng.
“Ngươi là cái thá gì mà xứng so chiêu với lão đại của bọn ta?”, Phi Linh đứng ra hét lớn.
Hai ngày này, Khỉ Gầy đều cùng Phi Linh tập luyện. Mới đầu còn chưa phải là đối thủ của Phi Linh, nhưng chỉ sau một ngày, Phi Linh đã không còn là đối thủ của Khỉ Gầy.
Không phải sức mạnh của Khỉ Gầy mạnh hơn gã ta, mà Khỉ Gầy có nhãn lực phi phàm. Mỗi lần chỉ nhìn liếc qua cũng thấy chỗ sơ hở của gã ta, chỉ cần Khỉ Gầy muốn thì có thể một chiêu giết chết gã ta ngay lập tức. Sau mấy lần giao đấu, trong lòng Phi Linh đã có ý thần phục Khỉ Gầy.
Ánh mắt Lý Phù Đồ nảy lên một cái, toàn thân liên tục lùi về sau, Khỉ Gầy đuổi đánh, sức mạnh được đẩy lên cực điểm.
Lý Phù Đồ liên tục lùi lại, năm đầu ngón chân bám lên đá vụn, nhảy về phía trước, vô số đá vụn bay về phía Khỉ Gầy tấn công, ép hắn ta không thể không xử lý đám đá vụn đó trước.
Lý Phù Đồ phản đòn!
Chỉ thấy bước chân của gã ta chuyển động trong một phạm vi nhỏ, hai tay như rắn ra khỏi hang, cùng với tư thế cực kỳ xảo trá tấn công tới Khỉ Gầy.