Mục lục
Dị Thế Võ Thần-Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Ân tiến thêm một bước truy kích, trên lưỡi kiếm Thiên Tử của hắn đã hiện lên tầng tầng tâm hỏa Lam Yêu Cơ, hỏa thế cuồng nộ bùng cháy trong nháy mắt phóng về phía cổ họng của Đỗ Lệ Quyên khiến Đỗ Lệ Quyên sợ hãi điên cuồng lui về phía sau, chỉ cần rút lui chậm hơn một chút thì chắc chắn bà ta đã bị trọng thương, thậm chí là bỏ mạng.



Bà ta nhận ra Dương Ân và Mộng Băng Tuyết đã bắt đầu liên thủ, uy lực bộc phát mạnh mẽ ngoài dự đoán của bà ta.



Dương Ân và Mộng Băng Tuyết đã bỏ qua việc tấn công Kỷ Lan Du và chuyển sang tập trung tấn công Đỗ Lệ Quyên, Đỗ Lệ Quyên bị đánh tới mức chật vật vô cùng, chỉ trong vài hiệp thì Thiên Lân giáp của bà ta đã bị đánh nát.



Kỷ Lan Du lúc này mới định thần lại, bà ta lại vung ô thiên binh lên định giết tới, nhưng khi bị Dương Ân trừng mắt liếc nhìn một cái thì bà ta sợ tới mức phải giờ ô thiên binh lên che mặt, không dám tiếp tục truy kích.



Con mắt thứ ba của Dương Ân quá đáng sợ.



“Ahhh… ta không tin mình không làm gì được các ngươi”, Đỗ Lệ Quyên liên tục bị đánh đuổi nên dần dần cảm thấy vô cùng tức giận, bà ta điên cuồng gào thét, không ngừng phun ra năng lượng sóng âm mạnh khủng khiếp, phất trần ở trên tay bà ta cũng không ngừng vũ động khiến cho trên bầu trời xuất hiện vô số những luồng huyền khí mãnh liệt khuấy đảo thiên địa. .



Dương Ân và Mộng Băng Tuyết tuy đã sớm tự phong ấn thính giác của mình nhưng họ vẫn bị ảnh hưởng, may mắn là họ phối hợp cực kỳ chặt chẽ, song kiếm hợp nhất hóa giải hết các đòn tấn công của Đỗ Lệ Quyên, hơn nữa còn thuận lợi đâm kiếm về phía vị trí trọng yếu trên cơ thể của Đỗ Lệ Quyên.



Đỗ Lệ Quyên bị ép tới đường cùng cho nên buộc phải dốc hết toàn lực chống đỡ, nhưng bà ta vẫn bị dư lực của hai nguồn sức mạnh phối hợp đánh trọng thương. Trong hai thanh kiếm đâm tới thì bà ta muốn phản kích giết Dương Ân trước, nhưng ngay lúc đó Mộng Băng Tuyết đã bắt được khoảng trống và dễ dàng xử lý bà ta từ bên cạnh, nếu không có Kỷ Lan Du đến hỗ trợ kịp thời thì bà ta chắc chắn đã bỏ mạng.



Toàn thân Đỗ Lệ Quyên toát mồ hôi lạnh, bà ta đã bị dọa đến thất kinh hồn vía, đã nhiều năm rồi bà ta không đối mặt với cái chết ở khoảng cách gần như vậy.



Hướng tấn công của Dương Ân và Mộng Băng Tuyết lại một lần nữa thay đổi, bắt đầu truy giết Kỷ Lan Du.



Hai người bọn họ liên thủ càng lúc càng ăn ý, giống như ánh mặt trời và ánh trăng phối hợp tôn nhau lên, uy lực bộc phát vô cùng khủng khiếp, tựa như "Lạc Dương Thăng Nguyệt quyết" mà bọn họ hợp luyện không chỉ là một môn thiên kỹ mà còn là một môn chiến kỹ cấp cao hơn thế nữa.



Ô thiên binh của Kỷ Lan Du suýt chút nữa đã bị đánh bật khỏi tay, trên người của bà ta lúc này đã bị một lớp tinh thể băng bao phủ, suýt chút nữa bà ta đã bị Mộng Băng Tuyết chém làm đôi, tình thế hung hiểm vô cùng.



Đám người đứng xa nhìn đều cảm thấy cực kỳ khiếp đảm, không ai có thể ngờ rằng Dương Ân và Mộng Băng Tuyết lại bộc phát chiến lực đáng sợ như vậy sau khi liên thủ.



Mắt thấy Kỷ Lan Du sắp bị Dương Ân và Mộng Băng Tuyết giết, Đỗ Lệ Quyên vội vàng quát lên: "Dừng tay, mau dừng tay, bọn ta nhận thua".



Một khi Kỷ Lan Du bị giết, bà ta sẽ không còn tự tin để chiến đấu cùng lúc với Dương Ân và Mộng Băng Tuyết, các đệ tử của bà ta chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái chết, bà ta phải nhận thua để bảo toàn tính mạnh của mình và Kỷ Lan Du.



Kỷ Lan Du nghe thấy vậy cũng thất thanh kêu lớn: "Ta nhận thua, ta nhận thua!"



"Nhận thua con mợ bà!", trong lòng của Dương Ân vẫn còn tức nghẹn, vừa rồi cả hắn và Mộng Băng Tuyết đều bị thương, bây giờ đám người này nói ra một câu nhận thua là xong việc hay sao? Hắn thô bạo mắng một câu, ngay sau đó kiếm Thiên Tử của hắn đã hướng về phía trái tim của Kỷ Lan Du mà đâm tới.



Một kiếm này của Dương Ân đâm tới mang theo phẫn nộ tột cùng, trên lưỡi kiếm của hắn lại có Lam Yêu Cơ quanh quẩn, với thực lực của Kỷ Lan Du chắc chắn không thể nào chống đỡ được một kiếm này, huống chi bà ta còn đang bị Mộng Băng Tuyết đóng băng, một kiếm này của Triệu Bân có thể đâm xuyên tim của bà ta bất cứ lúc nào.



Tất cả mọi người đều dán chặt mắt vào cảnh tượng này, hô hấp của ai cũng trở nên cực kỳ dồn dập.



Chẳng lẽ Kỷ Lan Du thực sự sắp ngã xuống?



Đỗ Lệ Quyên cũng sẽ không trơ mắt nhìn thảm kịch này xảy ra, bà ta hét lớn: "Nếu Kỷ sư muội của ta chết thì các ngươi không ai có thể trốn thoát, núi Nga Mi bọn ta sẽ truy cứu chuyện này tới cùng".



Đỗ Lệ Quyên không hề hành động thiếu suy nghĩ, bà ta sợ rằng nếu như mình kích động Dương Ân và Mộng Băng Tuyết thêm nữa thì Kỷ Lan Du chắc chắn sẽ không cứu được.



Dương Ân đã bị cơn phẫn nộ làm cho mờ mắt rồi, chỉ cần năng lượng của hắn bùng nổ một lần nữa thì hắn liền có thể bóp chết Kỷ Lan Du, nhưng Mộng Băng Tuyết ở bên cạnh đã ngăn hắn lại và nói: "Dương Ân, đừng quá kích động".



“Ta muốn giết bà ta!”, Dương Ân nói, trong mắt hắn đã tràn ngập sát khí nồng đậm.



"Nếu như bà ta chết thì Dương gia sẽ không được sống yên ổn, hãy giao bà ta cho ta", Mộng Băng Tuyết nói xong thì không nói thêm gì nữa, ngay lập tức khống chế Kỷ Lan Du trong tay, Dương Ân muốn phản đối cũng không được.



Dương Ân nghe xong lời này thì ngay lập tức bình tĩnh lại, mục đích cuối cùng của hắn không phải giết người mà là bảo vệ gia đình của mình, nếu như hôm nay hắn thực sự giết chết Kỷ Lan Du thì Dương gia chắc chắn sẽ rơi vào nguy khốn.



Một mình hắn có thể trốn thoát, nhưng gia đình của hắn nhất định không thể trốn thoát.



Dương Ân hoàn toàn không muốn làm cho chuyện như vậy xảy ra, hiện tại hắn còn chưa đủ thực lực để chống lại một thế lực lớn như núi Nga Mi.



“Xem như bà ta may mắn!”, Dương Ân không cam lòng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK