Hoàng thất Đại Hạ đã từng tồn tại một vị Thánh nhân, hơn nữa vị Thánh nhân này có lẽ còn có mối quan hệ rất sâu với núi Nga Mi, thậm chí còn có thể là tiền bối của tất cả, cho dù như thế nào thì lúc này vẫn không thể đắc tội hoàng thất Đại Hạ, bằng không nếu như Thánh nhân tức giận thì không ai có thể cứu vãn được.
"Việc này chẳng lẽ cứ cho qua như vậy hay sao?", Tống Tinh bất mãn nói.
"Chúng ta không ra tay không có nghĩa là Tử Tiêu các sẽ không ra tay, cũng không có nghĩa là Côn Lôn sẽ không ra tay, một khi bọn họ động thủ thì Dương gia sẽ bị xóa sổ", Đỗ Lệ Quyên nói, tiếp theo bà ta còn nói thêm: "Chuyện này không cần quan tâm nữa, mau đi đón đệ tử Đại Hạ được chọn trở về sư môn".
...
Tại vùng đất hoang bên ngoài thành, Dương Ân và Mộng Băng Tuyết đều đang điều tức trị thương.
Trận chiến của họ với Đỗ Lệ Quyên và Kỷ Lan Du đã khiến cho bọn họ tiêu hao rất nhiều sức lực, chấn thương của bọn họ khá nghiêm trọng, phải nhanh chóng trị thương.
Dương Ân trị thương rất nhanh nhưng Mộng Băng Tuyết còn nhanh hơn hắn, lúc hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục thì Mộng Băng Tuyết đã khôi phục tới bảy tám phần, cô ta lặng lẽ ngồi nhìn Dương Ân bằng ánh mắt hết sức phức tạp.
Sau khi Dương Ân khôi phục được phần lớn sức mạnh thì hắn mới mở mắt ra, lúc này hắn phát hiện Mộng Băng Tuyết đang nhìn hắn không chớp mắt, điều này khiến cho cả gương mặt của hắn đỏ bừng lên, hắn ngượng ngùng nói: "Băng Tuyết, sao nàng lại nhìn ta như vậy, trên mặt ta có dính thứ gì sao?"
Mộng Băng Tuyết đã không còn là Mộng Băng Tuyết trước đây nữa. Cô ta giờ đây là một Thánh nữ cao cao tại thượng, khí chất bất phàm, dung mạo hoàn mỹ không tì vết. Khí thế toát ra từ cô ta rất lớn, Dương Ân đối mặt với cô ta lúc này cũng có chút lo lắng, hắn không biết khi cô ta khôi phục hoàn toàn rồi thì sẽ trở thành một người như thế nào.
“Trên mặt huynh có hoa”, Mộng Băng Tuyết ra vẻ nghiêm túc đáp.
Dương Ân vội vàng sờ sờ mặt, Mộng Băng Tuyết lập tức cười tươi như hoa, khiến cho Dương Ân ngẩn cả người.
Lần này đến lượt Mộng Băng Tuyết hỏi: "Tại sao huynh lại nhìn ta như thế?"
“Băng Tuyết, nàng thật đẹp!”, Dương Ân ngây ngẩn đáp.
Có cô gái nào lại không thích được khen, Mộng Băng Tuyết cũng không ngoại lệ, nhưng lúc này trong đầu của cô ta lại hiện lên hình bóng của một người khác, điều đó khiến cho cô ta hết sức đau lòng.
"Tuyết nhi, nàng thật đẹp, ngay cả vầng trăng trên trời cũng không đẹp bằng nàng".
"Tuyết nhi, chỉ cần mỗi ngày nàng cười với ta, cho dù giảm thọ mười năm thì ta cũng nguyện ý".
"Tuyết nhi, nàng thật thơm, ở cùng với nàng lúc nào ta cũng cảm thấy hạnh phúc. Ta nguyện ở bên nàng trọn đời, kiếp này ta sẽ không bao giờ phụ nàng".
...
Người trong ký ức của Mộng Băng Tuyết có vẻ ngoài hết sức anh tuấn, lời nói cũng êm tai vô cùng, cho dù là cô gái nào cũng không thể chống đỡ nổi, cuối cùng sẽ dần dần ngã vào vòng tay của gã ta.
Nhìn vẻ mặt của Mộng Băng Tuyết đang dần trở nên tồi tệ, trong đầu Dương Ân cũng vừa thoáng qua một hình ảnh, hắn không khỏi thở dài nói: "Băng Tuyết, đừng nghĩ về quá khứ nữa. Bây giờ mọi chuyện đã bắt đầu lại rồi không phải sao?" .
Mộng Băng Tuyết đứng dậy, cô ta mỉm cười xa xăm nói: "Đúng vậy, ta sẽ bắt đầu lại, cũng nên tỉnh khỏi giấc mộng rồi".
Dương Ân cảm giác được mối dây liên hệ giữa mình và Mộng Băng Tuyết đã bị cắt đứt, cô ta đã có thể toàn quyền khống chế linh hồn của mình, không để cho Dương Ân nhìn lén vào nội tâm của cô ta nữa, hắn cảm thấy có chút khổ sở, hắn nhận ra cô ta đã muốn rời xa hắn.
Dương Ân mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng hắn vẫn không biết phải làm gì, hắn không muốn Mộng Băng Tuyết rời xa mình, từ lúc hai người gặp nhau thì giữa hai người đã có một sợi dây liên kết sâu sắc, cho dù Mộng Băng Tuyết đã tự chặt đứt sợi dây liên kết đó nhưng vẫn không thể xóa bỏ hoàn toàn.
Mộng Băng Tuyết phá vỡ sự im lặng và nói: "Huynh liên tục đắc tội với núi Nga Mi và Tử Tiêu các, bọn họ sẽ nhất định sẽ trả thù, huynh phải rời khỏi đây".
“Rời khỏi đây rồi thì ta có thể đi đâu, còn người nhà của ta có thể đi đâu được đây?”, Dương Ân đáp.
"Tới giới siêu phàm đi, nơi đó rộng lớn vô biên, tràn ngập thiên địa huyền khí, linh vật cũng có nhiều vô số. Ta tin rằng sau khi huynh tới đó thì sẽ có rất nhiều thế lực muốn chiêu mộ huynh, tương lai huynh còn có thể trở thành Thánh nhân một phương, lúc đó sẽ không còn ai dám làm gì huynh nữa", Mộng Băng Tuyết đề nghị.
"Ta sẽ tới giới siêu phàm, nhưng không phải bây giờ", Dương Ân kiên định đáp, dừng một chút hắn còn hỏi: "Nàng có thể nói cho ta biết về Tử Tiêu các hay không?"
Hắn muốn biết được bối cảnh của Tử Tiêu các, người hắn yêu đang ở đó, tương lai hắn phải tới đó đón nàng.
"Một cung, hai tự, ba điện, bốn đảo, năm núi, sáu môn, bảy giáo đại diện cho thế lực cường đại nhất giới siêu phàm, Tử Tiêu các nằm trong ba điện, là quái vật trong giới siêu phàm, những kẻ mà huynh giết được chẳng qua chỉ là những nhân vật nhỏ nằm ngoài Tử Tiêu điện, không tính là thứ gì, nếu như bọn họ thực sự muốn trả thù thì ngay cả núi Nga Mi cũng không chống đỡ nổi cho huynh", Mộng Băng Tuyết nghiêm túc nói, dừng một chút cô ta còn nghiêm túc nhìn Dương Ân rồi lại nói: "Huynh hãy đi với ta".
Dương Ân hơi sửng sốt một chút, sau khi định thần trở lại, hắn cười đáp: "Băng Tuyết, cám ơn nàng, nhưng... ta không thể đi cùng nàng".