Khi đó, Tào Thanh Cung còn tự mãn nói: "Đúng là không chịu nổi một kích".
Tuy nhiên, khi biết đối thủ của mình lại là ngũ hoàng tử của đương kim hoàng đế, hắn ta ngay lập tức sợ đến ngu người.
Hắn ta nhất thời không thể tiếp nhận nổi chuyện này.
Các đại lão của quân đội sau khi biết được chuyện này đều vội vàng chạy tới, cho ngũ hoàng tử dùng đan dược trị thương, lại dùng thêm linh tuyền, hi vọng có thể nối lại được cánh tay đã bị chặt đứt của ngũ hoàng tử.
Đáng tiếc, cho dù bọn họ là Vương giả thì cũng không có bản lĩnh biến tay cụt thành tay lành, chuyện này đúng là nguy hiểm chết người.
“Tào Kiến Đạt, ngươi bồi dưỡng con trai mình thành loại lòng dạ độc ác như thế đấy hả!”, Phần Thiên Hùng quát vào mặt Tào Kiến Đạt.
Nếu là những binh sĩ khác thì ông ta cũng không thèm để ý tới, nhưng mà trước mặt ông ta lúc này đường đường là ngũ hoàng tử, hắn ta gặp phải chuyện chẳng lành trong quân đội, ông ta thân là đại nguyên soái chắc chắn không tránh khỏi liên can.
Tào Kiến Đạt toát mồ hôi lạnh, tát Tào Thanh Cung liên tục mấy cái tại chỗ rồi nói: "Nghiệt chướng còn không mau quỳ xuống nhận sai".
Tào Thanh Cung vô cùng uất ức, hắn ta quỳ xuống nói: "Con... làm sao con biết được hắn ta là ngũ hoàng tử, nếu như biết... thì con thà tự nhận thua".
Quả thực, từ đầu đến cuối không thể trách Tào Thanh Cung, muốn trách chỉ có thể trách ngũ hoàng tử có lai lịch quá lớn.
"Bất kể các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất trả cho ta một ngũ hoàng tử nguyên vẹn không sứt mẻ để ta rước về, bằng không hậu quả các ngươi tự mà liệu lấy đi", Lý công công hướng về tất cả mọi người có mặt lạnh lùng nói.
"Ngũ hoàng tử tới đây để rèn luyện, sau khi trở về liền có thể thuận lợi trở thành đệ tử của thế lực trấn quốc, các người dám hại chết ngũ hoàng tử", Cao Thành Tài, chính là người đi cùng ngũ hoàng tử vào trong quân, cũng vừa mới lên tiếng.
Không cần phải nói, tất cả mọi người có mặt đều biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, ai cũng đang vắt óc nghĩ ra biện pháp đối phó.
Lúc này, Thai Thụy sáng suốt nói: "Trong quân không phải có một vị luyện dược đại sư sao? Có lẽ người đó có cách".
“Đúng, đúng, mau mời người đó đến đây nhanh lên”, Phần Thiên Hùng đã không còn đủ kiên nhẫn, quát lớn ra lệnh.
...
Tại quân đoàn Tử Thần, Vạn Lam Hinh được Tiểu Man ôm đến nghỉ ngơi trong một khu lều mới dựng.
Nơi này nằm cạnh lều của Dương Ân, được bố trí cho Lục Trí ở. Hiện giờ Dương Ân đang bế quan, được cả Tiện Cốt Đầu và Chu Dũng canh giữ bên ngoài, cấm bất cứ ai làm phiền Dương Ân, vì vậy Vạn Lam Hinh chỉ có thể được đưa vào lều của Lục Trí để trị thương.
Dương Ân đã ra lệnh cho người của mình theo dõi tình hình của Vạn Lam Hinh để đảm bảo không có chuyện gì có thể xảy ra với cô ta, vì vậy khi cô ta bị thương thì liền được các thành viên của quân đoàn Tử Thần hộ tống đến đây.
Nếu chỉ là một vết thương bình thường, Tiểu Man tất nhiên không cần phải ôm Vạn Lam Hinh tới đây, nhưng thương tích của Vạn Lam Hinh quá nặng, lại có một luồng tà khí quấn lấy cô ta, khiến cho Tiểu Man mất hết hồn vía.
Sau khi cho Vạn Lam Hinh uống đan dược trị thương, vết thương của cô ta vẫn không hề đỡ chút nào, hơn nữa còn tiếp tục xấu đi.
“Lam Hinh tỷ, tỷ không được xảy ra chuyện gì đâu”, Tiểu Man lo lắng tự nói với chính mình, sau đó hỏi Lục Trí: “Thiếu gia khi nào mới ra ngoài?”
Lục Trí lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, ngài ấy bế quan đã mười ngày rồi".
“Tình hình của Lam Hinh tỷ rất nguy cấp, ta phải gặp thiếu gia ngay lập tức”, trong lòng Tiểu Man, thiếu gia là người toàn năng, thương tích của Vạn Lam Hinh nhất định sẽ được thiếu gia chữa khỏi.
"Ta cũng không có cách, thống lĩnh Chu và hổ Hỏa Vân đang chặn cửa, ta cũng không vào được", Lục Trí bất lực nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”, Tiểu Man nói như sắp khóc.
...
Bùm!
Trong lều của Dương Ân, có một vụ nổ đã xảy ra.
Đây là tiếng lò luyện đan bị nổ, rõ ràng là việc luyện đan đã thất bại lần nữa.
"Lại thất bại rồi, muốn luyện chế một viên linh đan sao mà khó quá", Dương Ân thở dài một hơi.
Khi hắn mở nắp lò nung đồng xanh, phát hiện có một viên rưỡi thành phẩm đan dược không bị hóa bột, hắn liền vui vẻ nói: "Ha ha, quả nhiên không có bị hỏng hết, coi như là luyện thành dược nửa viên linh đan đi".
"Luyện ra phế phẩm mà ngươi cũng vui vẻ như vậy", Tiểu Hắc ở bên cạnh khinh khỉnh nói, nhưng kỳ thực trong lòng của nó đã bị chấn động. Mới mấy ngày trước tên nhóc này đã luyện ra được mười viên đan dược thông thường, mới đó mà lại có thể luyện ra thêm được nửa viên linh đan thành phẩm, thiên phú này so với mấy vị dược thần dược tiên năm xưa cũng không hề kém cạnh.
Dương Ân phớt lờ sự khinh thường của Tiểu Hắc, hắn đã quá quen với nó, chính hắn cảm thấy hài lòng là được.
Bây giờ, thứ mà hắn thiếu chính là thời gian, chỉ cần cho hắn thêm thời gian luyện tập, thuật luyện đan của hắn tự nhiên sẽ tiến bộ.
Hắn không tiếp tục luyện nữa, toàn thân hắn bây giờ đã ám mùi dược liệu rất nặng, đã đến lúc phải ra ngoài xem có những chuyện gì xảy ra rồi.
Hơn nữa, hiện tại trong tay của hắn cũng không có nhiều dược liệu, phải nhanh chóng chuẩn bị thêm nhiều dược liệu dự phòng mới được.
Hắn dọn dẹp sơ qua rồi cùng Tiểu Hắc bước ra khỏi lều, chuẩn bị đi tắm rửa một chút.
Ngay khi hắn vừa bước ra ngoài thì đã nhìn thấy Tiểu Man đang đi lang thang bên ngoài lều, hắn liền kêu lên: "Tiểu Man, tại sao ngươi lại ở đây?"
“Thiếu gia!”, Tiểu Man ngay lập tức kêu lên, sau đó nhanh chóng nói: “Lam Hinh tỷ bị thương, ngài mau đi xem”.
Sắc mặt của Dương Ân ngay lập tức trầm xuống, hắn nói: "Đưa ta tới đó".
Vị trí của Vạn Lam Hinh trong lòng hắn giống như một người tỷ tỷ ruột thịt, cô ta bị thương cũng giống như chính hắn bị thương vậy.