Chương Hoắc Kiệt nhìn Dương Ân, nhíu mày nói: "Hắn chính là Dương Ân sao?"
Trước khi Ngô Nam kịp trả lời thì Dương Ân đã nói: "Không sai, ta chính là Dương Ân".
"Không ngờ lại là một tên lỗ mãng, sư huynh sư đệ ta muốn tỷ thí luyện đan với ngươi thì ngươi lại không chịu, muốn tỷ thí với sư tôn của ta, rõ ràng là muốn được nổi tiếng, hôm nay nếu đã gặp mặt ở đây rồi thì dứt khoát cũng đừng né tránh nữa, xem ta giẫm ngươi ở dưới chân như thế nào!", Chương Hoắc Kiệt không biết thực lực của Dương Ân mạnh bao nhiêu, hắn ta chỉ vô cùng tự tin với thuật luyện đan của bản thân mình, hắn ta không phục Dương Ân tự xưng là Dược Vương, nhân cơ hội này hắn ta muốn cùng Dương Ân tỷ thí một phen.
“Ngươi là cái thá gì?”, Dương Ân hỏi.
Chương Hoắc Kiệt cũng không tức giận, chỉ tự đắc nói: "Ta là Chương Hoắc Kiệt, là một trong mười đệ tử đứng đầu của các chủ Dược Vương các, ta xếp thứ ba".
“Ồ, hóa ra chỉ là một con gián nhỏ, thật đáng ngưỡng mộ, đáng ngưỡng mộ”, Dương Ân cố ý khiêu khích.
"Khốn kiếp, dám mắng tam sư huynh, ngươi tìm chết".
"Kẻ này thật quá vô lễ, mau dạy cho hắn một bài học".
Đám người quay xung quanh Chương Hoắc Kiệt đều lộ ra vẻ giận dữ, có kẻ còn muốn ra tay đả thương Dương Ân, chỉ có điều đám người này vừa mới vung tay lên thì đã có người khác ra tay trước với bọn họ, đánh bay hết tất cả.
Ahhh!
Đám người này hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, thân hình như bao cát bị người ta đá bay.
"A di đà phật, các vị không nên tùy tiện tức giận, kẻ nào dám bất kính với đoàn trưởng nhà ta thì ta sẽ lập tức tiễn kẻ đó đến tây phương cực lạc", Độ Quảng Phật chắp tay nói.
Độ Quảng Phật là vương giả thứ thiệt, bên người Chương Hoắc Kiệt lại không có lấy một vương giả, sao có thể chống lại gã được, nếu như vừa rồi gã không khống chế lực ra đòn, thì gã đã sớm giết chết hết cả đám người đó rồi.
Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam đều sợ hãi, lúc này Chương Hoắc Kiệt mới nhớ ra Dương Ân là kẻ từ biên ải trở về, còn mang theo một quân đoàn gọi là quân đoàn Tử Thần tới vương thành, ở chỗ này động võ với đối phương rõ ràng không phải là hành động sáng suốt.
"Dương Ân, có bản lĩnh thì chúng ta liền tỷ thí thuật luyện đan đi, ỷ thế hiếp người thì còn ra thể thống gì?", Chương Hoắc Kiệt hướng về phía Dương Ân lớn tiếng mắng.
Dương Ân cười nói: "Được rồi, ngươi muốn tỷ thí như thế nào?"
"Ở nơi này tỷ thí thuật luyện đan, xem ai luyện ra phẩm chất...", Chương Hoắc Kiệt đáp lại, nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì Dương Ân đã không nhịn được mà ngắt lời: "Ngươi không xứng cùng ta tỷ thí thuật luyện đan, chúng ta tỷ thí phân biệt dược liệu đi".
“Ngươi coi thường ta, ta là linh dược sư cao cấp!”, Chương Hoắc Kiệt tức giận nắm chặt hai tay.
Dương Ân nhẹ gật đầu nói: "Không sai, ta đúng là đang xem thường ngươi".
Lúc này Chương Hoắc Kiệt cảm thấy như bị dao đâm vào tim, Dương Ân nói chuyện quá phách lối.
"Được, muốn phân biệt dược liệu thì liền phân biệt dược liệu, ai sợ ai", Chương Hoắc Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói, dừng một chút hắn ta còn nói thêm: "Nhưng nếu chỉ tỷ thí đơn giản như vậy thì không có ý nghĩa, chúng ta thêm một chút tiền thưởng, đánh cược một trăm viên huyền linh thạch hạ phẩm đi".
“Ặc… đánh cược lớn như vậy sao”, Dương Ân do dự một chút.
"Hừ, đường đường là một trung tướng mà không lấy ra được một trăm viên huyền linh thạch hạ phẩm sao?", Chương Hoắc Kiệt hừ lạnh nói.
Giọng nói của hắn ta không nhỏ, chủ của các gian hàng chung quanh đều nghe thấy rõ ràng, thật ra thì mấy người chủ gian hàng chung quanh đã sớm chú ý đến tình huống bên này, bọn họ đều tò mò muốn biết rốt cuộc là ai lớn gan như vậy, dám can đảm thách thức đệ tử của Dược Vương các, đúng là chán sống.
"Đúng vậy, ta lại thêm năm mươi viên huyền linh thạch hạ phẩm, ngươi có dám tiếp tục hay không?", Ngô Nam bên cạnh khiêu khích nói.
Phân biệt dược liệu là việc cơ bản mà mọi luyện dược sư đều phải biết, nếu như ngay cả phân biệt dược liệu mà cũng không làm được thì làm sao có thể trở thành một luyện dược sư?
Sư huynh sư đệ bọn họ quanh năm sống cùng với dược liệu, lại thường xuyên ra vào nơi này, đối với dược liệu ở đây phần lớn đều có thể phân biệt được, sân nhà luôn luôn chiếm ưu thế lớn nhất, cho nên bọn họ cũng không hề sợ Dương Ân.
Dương Ân xoa cằm nói: "Các ngươi rất có dũng khí, như vầy đi, hôm nay ai thắng thì không chỉ thắng được huyền linh thạch, mà còn được đối phương trả hết tiền dược liệu, các ngươi thấy thế nào?"
Chương Hoắc Kiệt không ngờ Dương Ân lại tự đào hố chôn bản thân, hắn ta liền không chút suy nghĩ mà hưởng ứng: "Được, không thành vấn đề".
Chương Hoắc Kiệt tràn đầy tự tin, mười tuổi thì hắn ta đã tiếp xúc với dược liệu, cho đến nay hắn ta đã tiếp xúc với dược liệu được gần hai mươi năm, khả năng phân biệt dược liệu tất nhiên không có gì để chê.
Dương Ân chẳng qua chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, có thể biết được bao nhiêu loại dược liệu chứ?
“Chà, chúng ta tỷ thí như thế nào đây?” Dương Ân lại hỏi.
"Chúng ta chọn ra vài người lớn tuổi lão luyện ở đây làm chứng, rồi mới bắt đầu phân biệt dược liệu trong các gian hàng, trong vòng một khắc đồng hồ, ai phân biệt được nhiều dược liệu nhất và chính xác nhất thì sẽ thắng", Chương Hoắc Kiệt ung dung nói.
"Độ khó cũng không nhỏ nha".
"Ha ha, như vậy thì mới thú vị, không phải là ngươi muốn rút lui đó chứ?"
"Ai rút lui là con rùa rụt đầu, lập tức gọi người đến làm chứng đi".