Đầu tiên hắn bộc phát ra Hoả Sơn Chỉ, rồi lại cố gắng toàn lực ngăn chặn công kích của đối phương. Sau đó ép ra đôi cánh bí mật để chém chết đối phương, đòn tấn công nào cũng dùng với sức lực mạnh nhất, như vậy mới thành công giết được Vương giả.
Tiện Cốt Đầu hấp tấp đến gần Dương Ân, cúi đầu nói: “Chủ nhân, xin lỗi ngài, ta cứu viện không kịp”.
Tiện Cốt Đầu cách chỗ Dương Ân không xa, không phải nó đến trễ mà là nó không có phần tham gia vào. Nó cũng không có tư cách ra tay. Mặc dù nó là yêu tướng đỉnh cấp nhưng đối diện với Vương giả thì cũng không chịu nổi một đòn.
Dương Ân không còn sức trách phạt Tiện Cốt Đầu nữa, đến cả Tiểu Hắc còn không ra tay mặc dù luôn ở bên cạnh hắn nữa là. Tiểu Hắc đơn giản là muốn xem bản thân đã nâng đến cảnh giới này rồi thì thực lực đã đi được đến đâu, kết quả đúng là khiến nó hết sức thoả mãn.
Soạt soạt!
Từ trên không bỗng nhiên có mấy bóng người xuất hiện, trong đó cũng có cả hoa hồng Tử thần, ngoài ra còn có mấy tướng lĩnh trung niên mà Dương Ân chưa từng gặp. Nhưng hắn có thể cảm nhận được khí thế không nhỏ từ trên người họ.
“Dương Ân, có chuyện gì vậy?”, hoa hồng Tử thần hạ cánh xuống bên người Dương Ân rồi hỏi.
“Có người muốn giết ta!”, Dương Ân đáp.
Trong số người đến đây, đã có người lột mặt nạ của bóng đen Vương giả ra rồi kinh ngạc nói: “Là Tư Mã Nạp Đồ!”
Lúc này, những người có mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng. Bọn họ đều biết Tư Mã Nạp Đồ có lực chiến đấu không yếu, thế mà lại bị giết ở đây, còn là một đao chém đứt đôi người. Có thể thấy là chưa kịp đánh trả đã thua, rốt cuộc là cao thủ phương nào ra tay đây?
Bọn họ không cho rằng Dương Ân đã giết chết Tư Mã Nạp Đồ, Dương Ân chỉ là một thiếu niên, dù có ngược đời đến mấy thì cũng không thể giết chết một Vương giả được chứ?
Hoa hồng Tử thần nghe ra là Tư Mã Nạp Đồ thì sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng đi đến vị trí của Tư Mã Nạp Đồ để xem. Quả nhiên là nhìn thấy thi thể của Tư Mã Nạp Đồ, hai mắt ông ta trợn trừng, đúng là chết không nhắm mắt.
“Chuyện lớn rồi đây!”, Hoa hồng Tử thần âm thầm nói.
Tư Mã Nạp Đồ là lão tướng trong quân, lập được rất nhiều công lao. Địa vị của ông ta trong quân cũng rất có sức ảnh hưởng. Ông ta bị giết thế này chắc chắn sẽ khiến cấp trên chấn động.
Không bao lâu sau, nguyên soái Phần Thiên Hùng và những trung tướng khác cũng đều bị sửng sốt.
Sau khi bọn họ xuất hiện và xác định người chết là Tư Mã Nạp Đồ thì đều ồn ào hẳn lên.
“Rốt cuộc là có chuyện gì đây?”, Phần Thiên Hùng trầm giọng quát hỏi.
“Nguyên soái, chuyện này rõ ràng có quan hệ với thằng nhóc này”, Tào Kiến Đạt chỉ vào Dương Ân và nói.
“Đúng vậy, tên nhóc, ngươi còn không mau nói xem mình đã giết tướng quân Tư Mã như thế nào đi!”, có một tên phó tướng quát Dương Ân.
Dương Ân còn chưa kịp trả lời thì Hoa hồng Tử thần đã cướp lời trước: “Ngươi dựa vào đâu mà nói hắn giết chết được Tư Mã Nạp Đồ?”
“Ngoài hắn ra thì ở hiện trường không có một ai cả, nói không chừng hắn là gian tế của tộc Man di đấy!”, tên phó tướng kia là đàn em trung thành của Tào Kiến Đạt, cũng không sợ hoa hồng Tử thần nên mạnh miệng nọi.
“Áp cho cái tội danh lớn thật đấy”, không chờ Hoa hồng Tử thần đáp trả, Dương Ân đã bất mãn lên tiếng.
“Dương Ân, ngươi nói mọi chuyện từ đầu đến cuối thật rõ ràng cho ta, đừng ai nghĩ đến việc sỉ nhục ngươi”, Hoa hồng Tử thần bao che nói.
“Mân Côi, đừng có khó chịu như vậy”, Thai Thuỵ nhìn Hoa hồng Tử thần và khuyên bảo.
“Đúng vâỵ, phải làm cho ra nhẽ chuyện này, nếu không chúng ta không thể yên tâm được!”, Phù Vinh nghiêm trọng nói.
“Nhóc con, mau nói đi”, Nam Tề Tần nghiêm mặt ra lệnh cho Dương Ân.
Ấn tượng của ông ta về Dương Ân đều là từ lời kể của con gái, hiện giờ thấy lại không quá tốt như vậy, cảm thấy Dương Ân không quá đẹp trai, cơ thể gầy gò, nhìn chẳng mạnh mẽ chút nào, sao có thể lọt vào mắt xanh của con gái ông ta được chứ?
Dương Ân nhìn một lượt các tướng lĩnh rồi cười dài nói: “Các người mù à? Không thấy ông ta mặc bộ đồ đi đêm rõ ràng là cố ý làm vậy hay sao? Ông ta nhìn thấy ta có bảo vật càn khôn, cướp của ta không được cho nên muốn giết ta. Nhưng hôm nay sư tôn của ta lại xuất hiện ở đây, ta đến gặp ông ấy và cũng nói chuyện về “Tiếp Cốt đan” nữa. Ai mà ngờ tướng quân này làm chuyện bất lợi với ta, nhưng lại bị sư tôn của ta ra tay giết chết. Nếu giết người phải đền mạng thì các người đi tìm sư tôn của ta mà đòi. Dù gì một tên nhãi như ta sao có thể giết chết một Vương giả cảnh giới Địa Hải chứ?”
Dương Ân chẳng thèm quan tâm lắm, hắn cũng không sợ phải đắc tội ai. Hắn muốn tìm một đường sống trong cõi chết, hy vọng tranh thủ cho bản thân được một cơ hội sống sót.
Dù gì hiện giờ hắn cũng không chạy được, nếu đám hồ ly này không tin hắn thì hắn cũng hết cách.
Đám người nghe thấy Dương Ân nói đến “vật càn khôn” thì đã tin hắn hơn bảy phần.
Vật càn khôn thật sự rất hiếm gặp ở thế giới phàm tục, những Vương giả đỉnh cấp hoặc các nhà giàu mới sở hữu được nó. Cũng có vài người trong số họ sở hữu, người khác muốn có được cũng không dễ dàng. Tư Mã Nạp Đồ làm như vậy cũng là hiểu được.
Những người ở đây cũng từng nghĩ đến rồi nhưng chưa dám to gan ra tay. Bọn họ biết rõ chắc chắn sẽ có cấp trên xuất thủ, làm gì đến lượt họ tham gia vào. Cũng may là không có, nếu không bọn họ cũng có kết cục giống Tư Mã Nạp Đồ rồi.
“Ngươi nói sư tôn của ngươi đã giết chết tướng quân Tư Mã, vậy sư tôn của ngươi đâu rồi?”, Tào Kiến Đạt hỏi.
“Ông ấy là người có tu vi cao, đi khắp nơi du lịch, ta làm sao biết được ông ấy đi đâu cơ chứ”, Dương Ân nhún vai nói.