Mục lục
Dị Thế Võ Thần-Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Hồn đan đáng giá thế nào, sao chiến hoàng Tử thần lại không biết chứ, cho dù là muốn mua mạng của một cường giả cảnh giới Thiên Ngư, nó cũng đáng giá!



Mấy năm trở lại đây, chiến hoàng Tử thần luôn trong trạng thái cầu xin được chết, bên người vốn không có nhiều của cải tiền bạc tiết kiệm, chính vì như vậy gã mới nghe theo sự phân phó của Phúc An Vương và Dược Vương các nhằm đổi lấy một số đan dược từ chỗ bọn họ để kéo dài sinh mệnh của mình, vì vậy mà gã đã phải trả giá không ít.



Bây giờ, Dương Ân vừa luyện xong cho gã một viên Thiên Hồn đan, đây tuyệt đối là một phần hậu lễ siêu cấp.



“Sao thế, không dám nhận sao?”, Dương Ân nhìn chiến hoàng Tử thần đang thất thần mà hỏi.



Chiến hoàng Tử thần hoàn hồn lại mà đáp: “Hiện giờ ta không còn viên linh huyền thạch nào, cũng không có vật gì giá trị có thể giao dịch với ngươi cả!”



“Đã nói là tặng cho ông, sao có thể yêu cầu ông lấy đồ ra đổi chứ?”, Dương Ân đem đan dược nhét vào trong tay chiến hoàng Tử thần, ngừng lại một lúc hắn lại nói: “Chỉ mong rằng sau này gặp lại, chúng ta có thể ngồi xuống uống một ly rượu”.



Nói xong, Dương Ân cũng không còn để ý đến đối phương nữa mà đi về phía chỗ ở của Mộng Băng Tuyết, hắn định giúp Mộng Băng Tuyết bình phục hoàn toàn.



Chiến hoàng Tử thần nắm đan dược trong tay, sau đó hét lên: “Vương gia, xin dừng bước!”



Dương Ân quay đầu lại nhìn chiến hoàng Tử thần nói: “Ông không cần thay đổi quyết định, ta không có ý ép ông ở lại!”



“Vương gia hiểu lầm rồi, ta cũng có một món đồ muốn đưa cho ngươi”, vừa dứt lời, chiến hoàng Tử thần liền lấy ra một tấm da thú nói: “Ta biết vương gia đã ngưng tụ thành công đạo Tử thần chân chính, ở đây có một tấm bản đồ, ta đã lấy được dấu ấn Tử thần từ nơi này. Đó là một vùng đất rất kinh khủng nhưng ta nghĩ, nơi đó cũng có những cơ duyên lớn, liệu vương gia có dám nhận không?”



Ánh mắt Dương Ân có chút khó hiểu: “Nếu như đã có cơ duyên lớn, sao ông không tự mình giữ lại?”



“Ta vô tình bước nhầm vào chỗ đó nhưng giờ muốn quay lại đó một lần nữa đã là điều không thể, ngay cả với thực lực hiện giờ, ta cũng không tiền vào được. Nhưng ta tin rằng vương gia có lẽ sẽ có cách!”, chiến hoàng Tử thần nói, dừng lại một lúc gã lại mở miệng: “Nơi đó có lẽ có liên quan đến giới siêu phàm!”



“Được, ta nhận!”, Dương Ân không chút do dự, nhận lấy tấm da thú kia của chiến hoàng Tử thần.



Lúc Dương Ân nhận tấm da thú này, Thái Thượng Cửu Huyền quyết trong cơ thể đột nhiên vận hành cấp tốc. Cảm giác triệu hoán lại xuất hiện giống như năm đó - khi hắn cảm ứng được huyền tinh khí Sương Tuyền từ cỏ Hàn Tinh. trong lòng hắn thầm kêu lên: “Chẳng lẽ là tấm da thú này có huyền tinh khí?”



Chiến hoàng Tử thần không để ý đến tình hình của Dương Ân, gã xoay người rời khỏi Dương vương phủ, theo đuổi cảnh giới cao hơn của mình.



Dương Ân nắm chặt tấm da thú, hắn cảm nhận được thứ này không tầm thường, nhìn bản đồ phác thảo trên đó, rất nhanh đã có thể xác định nơi đó là hướng dãy núi Lang Yên, hắn tự nhủ: “Xem ra có thời gian lại phải đến dãy núi Lang Yên một chuyến nữa rồi!”



Hắn cất tấm da thú đi, tiến thẳng đến căn phòng - nơi Mộng Băng Tuyết đang ở. Mộng Băng Tuyết đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, hơi thở của cô ta càng lúc càng yếu ớt. Cho dù đan dược của Tiểu Hắc đã giữ lại mạng cho Mộng Băng Tuyết nhưng linh hồn của cô ta đã sắp tan biến, chỉ cần linh hồn bị diệt, cô ta cũng sẽ chết.



Dương Ân không nói gì, nhanh chóng đút đan dược vào trong miệng Mộng Băng Tuyết, hy vọng rằng viên Thiên Hồn đan có thể giúp cô ta khỏi hẳn.



“Băng Tuyết, sau khi linh hồn của cô hồi phục, bất luận cô còn có nhớ tới ta hay không, ta đều sẽ coi cô là nữ nhân của mình. Miễn là cô cần, ta sẽ luôn đứng ở bên cạnh cô”, nói xong, Dương Ân xoay người rời khỏi phòng, đồng thời gọi rùa vân bạc đến bảo vệ canh giữ cho cô ta.



Hiện giờ, đám người Phúc An Vương và Tống tướng đều đã bị hốt gọn một mẻ, trong Vương thành không còn mối uy hiếp nào lớn. Hắn tin rằng sẽ không có ai quấy nhiễu sự hồi phục của Mộng Băng Tuyết, huống hồ Tiểu Hắc sớm đã bố trí trận pháp trong Dương gia, dù là cường giả cảnh giới Thiên Ngư bước vào, người đó chưa chắc chiếm được ưu thế.



Sao Dương Ân lại không muốn nhìn thấy Mộng Băng Tuyết hồi phục cơ chứ, nhưng hắn lại sợ sau khi đối phương thực sự hồi phục thì sẽ quên mất mình, trong lòng hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.



Dương Ân bước đến đại điện, gọi đám người Khỉ Gầy, Lục Trí, Bàng Nguyên, Hoàng Xương Kiên, Thư La Thu tới.



“Hôm nay gọi các ngươi tới là vì có hai chuyện, một là liên quan đến hội đấu giá, hai là liên quan đến Bang Võ Hầu”, Dương Ân đi thẳng vào vấn đề, sau đó hắn lại nói: “Thứ nhất. hội đấu giá đã bị người của Dược Vương các phá rối, bôi xấu danh tiếng của chúng ta, giờ Dược Vương các đã bị xóa sổ, phòng đấu giá của bọn chúng do Bang Võ Hầu chúng ta tiếp nhận hoàn toàn, thế thì chúng ta cứ lấy phòng đấu giá của bọn chúng để tổ chức hội đấu giá một lần nữa. Đồng thời phải thông báo cho tất cả mọi người biết chuyện này từ đầu đến cuối, kẻ nào dám phá hủy sản nghiệp của Bang Võ Hầu một lần nữa thì sẽ có kết cục giống như Dược Vương các. Chuyện thứ hai là Bang Võ Hầu được thành lập trên vị trí cũ của Dược Vương các, dọn dẹp sạch sẽ hết tất cả mọi thứ của chúng, sau đó xây dựng lại, việc này đã được Hoàng thượng phê chuẩn, các ngươi có thể mạnh dạn làm…”



Dương Ân thông báo một loạt những việc cần làm, hắn để cho Thư La Thu và Hoàng Xương Kiên cộng tác với nhau, không chỉ muốn mở lại hội đấu giá, mà còn muốn xây dựng nên sản nghiệp của Dương gia, nâng cao thêm nguồn thu nhập của Dương gia.



Chuyện kiến tạo Bang Võ Hầu trên địa bàn của Dược Vương các thì giao cho Lục Trí và Bàng Nguyên giám sát hoàn thành, trong vòng ba tháng bắt buộc phải xây xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK