Mục lục
Dị Thế Võ Thần-Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộng Băng Tuyết lao lên ôm lấy Dương Ân, Dương Ân khẽ nói: "Đừng nghĩ nữa!"



Nói xong hắn ngất xỉu ngay tại chỗ.



Hắn đã trải qua tận mấy trận đại chiến luân phiên nhau, cho dù hắn đã đột phá cảnh giới Địa Hải cao cấp, nhưng cơ thể của hắn vẫn bị kiệt sức, lại không thể đỡ nổi một chưởng của Mộng Băng Tuyết, một chưởng đó thực sự quá khủng khiếp.



Mộng Băng Tuyết đã bật khóc.



Sau khi bị mất đi một phần linh hồn, cô ta luôn lạnh lùng như băng, không hiểu hỉ nộ ái ố, bây giờ nhìn thấy Dương Ân bị chính tay mình đả thương thì lại cảm thấy khó chịu giống như chính bản thân mình bị người khác đả thương vậy.




"Dương Ân!", Mộng Băng Tuyết kêu lên một tiếng kinh hãi, khí tức băng giá bộc phát ra toàn thân, tầng tầng băng tuyết đông cứng lại ở xung quanh tạo nên một khung cảnh tràn ngập băng tuyết kỳ dị.



Sư Văn Mị lộ ra vẻ kinh hãi, nhanh chóng rút lui về phía sau, không dám ở lại chỗ này nữa.



Bà ấy có thể cảm nhận được sức mạnh của Mộng Băng Tuyết đã vượt quá tầm kiểm soát, có thể bùng nổ một cách toàn diện, lỡ mà bị đóng băng thì ngay cả bà ấy cũng khó có thể thoát ra.



Sau khi rời đi một đoạn đường, bà ấy còn quay lại nhìn xoáy vào khung cảnh băng tuyết kỳ dị kia một hồi lâu, trong mắt hiện lên chút phức tạp, bà ấy lẩm bẩm nói: "Thánh nữ Côn Lôn chưa chết, chuyện này thật thú vị".



Nói xong, bà ấy xoay người bay xuống dưới tìm Dương Khả Nhân bên ngoài hoàng cung.



"Sư tôn, đại thiếu gia và những người khác đâu?", Dương Khả Nhân lo lắng hỏi.



“Hắn vẫn còn ở trên đó, sư phụ cùng con rời đi trước”, Sư Văn Mị đáp lại, kéo Dương Khả Nhân nhanh chóng rời khỏi đây.






"Có phải đại thiếu gia đã xảy ra chuyện gì hay không?"



"Yên tâm đi, ta thấy hắn có mạng lớn, chắc là sẽ không gặp phải chuyện không may đâu".



...



Tất cả những trận đại chiến đều đã kết thúc, tất cả kinh biến ở trong hoàng cung ngày hôm nay đều bị phong tỏa với bên ngoài, nhưng giấy không thể gói được lửa, có một số tin tức đã bị lan truyền ra ngoài.



"Dương Ân đã trở thành võ trạng nguyên, trước đó Dương Nghĩa cũng là văn trạng nguyên, Dương gia có một cặp con trai tài giỏi, thực sự đáng ghen tị".



"Dương Ân từ chối gia nhập núi Nga Mi, tuổi trẻ bốc đồng, đã bị đệ tử của núi Nga Mi giáo huấn".



"Đây không còn là trận chiến của các vương giả nữa, mà là trận chiến của các cường giả siêu cấp, trong hoàng cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



"Chiến tranh ngoài biên giới vừa kết thúc, sao lại có hỗn loạn trong vương thành rồi?"



...



Dân chúng không biết đã có chuyện gì xảy ra trong hoàng cung, chỉ có một số ít võ tu mới mơ hồ nghe được một số tin tức.



Văn võ bá quan có mặt sau khi trở về nhà đều ngậm chặt miệng không nói, nhưng trong lòng của bọn họ vẫn vô cùng cảm khái bởi sự kiện phong ba bão táp kia.



Chấp sự núi Nga Mi biến mất, hoàng cung náo loạn, siêu cấp cường giả Bách Hoa Giáo xuất hiện, Dương Ân cũng biến mất, không ai hay biết Dương Ân còn sống hay đã chết, chỉ biết là Dương gia đã xúc phạm đến núi Nga Mi cho nên một lần nữa lại rơi vào trạng thái bị cô lập.



Mấy người Phúc An Vương và Tống tướng đều đang xem xét liệu có nên tấn công Dương gia một lần nữa và tiêu diệt Dương gia luôn hay không.



Nhưng nhớ lại chuyện Dương Ân đã làm thịt Dược Viêm Hải như thế nào, bọn họ lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh, Dược Viêm Hải là siêu cấp cường giả cảnh giới Thiên Ngư mà còn có thể bị giết, đây đúng là chuyện hết sức khủng khiếp.



Hơn nữa, cô gái có cảnh giới Thiên Ngư đi cùng với Dương Ân cũng không biết từ đâu xuất hiện, ngay cả Kỷ Lan Du còn phải e ngại như vậy, e rằng lai lịch của cô ta quả thật không đơn giản, bọn họ còn đang suy nghĩ có phải sau lưng của Dương Ân sớm đã tồn tại một thế lực nào đó ở giới siêu phàm mà bọn họ không biết hay không?



Bởi vì vẫn còn tồn tại quá nhiều băn khoăn, cho nên bọn họ cũng không dám manh động ra tay với Dương gia.



Vào thời khắc hỗn loạn này, Dương gia đang được bảo vệ rất nghiêm ngặt, hơn 1500 binh sĩ của quân đoàn Tử thần đang thay nhau canh giữ, lấy bất biến ứng vạn biến.



Lục Trí gần đây đang điều trị thân thể cũng phải ra ngoài điều binh khiển tướng, bên trong Dương gia đã được hắn ta bố trí thiên la địa võng ở khắp nơi.



Tôn Đẩu nhiều ngày không có mặt ở vương thành cũng đã quay về.



Khỉ Gầy cưỡi Hổ Hỏa Vân cưỡi sóng đạp gió trở về vương thành. Vương thành lúc này đang được đặt dưới lệnh giới nghiêm, không cho người khác ra vào, cũng may trên người hắn ta có quân lệnh cho nên mới có thể vào thành.



Sau khi vào thành, hắn ta nhận thấy bầu không khí trong thành không ổn, vội vàng chạy đến Dương gia.



Tất cả mọi người trong quân đoàn Tử Thần đều nhận ra Khỉ Gầy, cho nên đều không ngăn cản, để hắn ta đi thẳng vào Dương phủ.



"Đã xảy ra chuyện gì?", Khỉ Gầy lôi Trịnh Tiểu Hổ lại hỏi.



"Ta cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, ngươi vẫn nên đi hỏi gia chủ đi", Trịnh Tiểu Hổ nói với vẻ mặt buồn bã.



Khỉ Gầy thả Trịnh Tiểu Hổ ra, đi thẳng vào sảnh lớn gặp Dương Trấn Nam.



Dương Trấn Nam biết Khỉ Gầy có quan hệ mật thiết với Dương Ân, cho nên rất nhanh đã đi vào sảnh lớn tiếp đón Khỉ Gầy.



"Gia chủ, đại ca có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?", Khỉ Gầy thẳng thắn hỏi.



Dương Trấn Nam nhẹ nhàng nói: "Cậu và Ân nhi là huynh đệ, cứ gọi ta là thúc thúc thì được rồi. Ân nhi đã trở thành võ trạng nguyên".



"Đây là một niềm vui lớn, nhưng tại sao mọi người đều buồn rầu như vậy?", Khỉ Gầy lại hỏi.



“Ha ha, Ân nhi không chịu gia nhập núi Nga Mi”, Dương Trấn Nam cười khổ nói.



“Núi Nga Mi là thứ gì?”, Khỉ Gầy sinh ra ở một nơi nhỏ bé hẻo lánh, núi Nga Mi cách hắn ta rất xa, hắn ta cũng chưa từng nghe nói qua thế lực đó mạnh như thế nào.



"Không phải là thứ gì, mà đó là thế lực trấn quốc của hoàng triều Đại Hạ. Bọn họ còn quản lý hơn một trăm hoàng triều giống như vậy".



"Lần này đại ca đắc tội lớn như vậy sao!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK