Mục lục
Dị Thế Võ Thần-Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ào ào!



Dưới đầm nước bất ngờ hiện lên một tấm màn bằng nước, con rùa yêu già xuất hiện trước mặt Dương Ân, to giống như một ngọn đồi nhỏ, chiếm gần như toàn bộ đầm nước.



Đầu nó dài giống như một con rắn, còn có nhiều sừng bên trên, da thịt nhăn nheo, trên lưng là một cái mai rùa đen như mực, trên đó có những đường vân theo quy luật giống như một bức tranh bát quái.



Vừa xuất hiện, yêu khí nồng đậm trên người nó đã bao phủ xung quanh Dương Ân và Hoàng Phủ Minh Ngọc, trong chớp mắt đã áp chế khiến bọn họ không thể cử động được.




Đây là một con linh yêu đã đạt đến cấp vương.



Dương Ân nhìn chằm chằm con rùa yêu này, trông nó rất giống với con rùa già trong thuật Long quy lật biển mà hắn thu được, chỉ khác là nó không giống rồng, còn những điểm khác thực sự rất thật giống.



“Không ngờ vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi nhân tộc thật là thơm!”, rùa yêu khẽ lẩm bẩm.



Ngay sau đó, nó sà xuống phía Dương Ân và Hoàng Phủ Minh Ngọc, miệng há to giống như một hố đen khổng lồ, đủ để nuốt chửng mọi thứ.



“A, ta không muốn chết!”. Hoàng Phủ Minh Ngọc bị dọa sợ đến nỗi gương mặt xinh đẹp trở nên tái mét, hét toáng lên.



Dương Ân cũng bị dọa đến mức lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, hắn kêu lên: “Tiểu Hắc còn không mau đến cứu giá, định đợi đến khi nào!”






Lúc này, hắn chỉ có thể dựa vào Tiểu Hắc, dù cho trong tay đang nắm binh khí cấp Vương thì cũng không thể đọ sức với rùa yêu, đây nhất định là một con vương yêu đáng sợ, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều.



Tiếng hét của Dương Ân dường như không có tác dụng, Tiểu Hắc không hề xuất hiện như mong đợi.



Thấy cái miệng như cái khay của con rùa yêu kia sắp chạm đến đỉnh đầu mình, Dương Ân điên cuồng vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, tấn Long Quy trấn thủy, huyền tinh khí Tiên Thai trong cơ thể lại một lần nữa bộc phát, chạm vào tử đạo hoa lôi, thoát khỏi áp lực của rùa yêu, rồi lại một lần nữa thi triển ra thuật Long quy lật biển đánh về phía rùa yêu.



“Muốn giết ta, đâu có dễ dàng như thế!”, trên người Dương Ân lúc này toát lên ý chí bất khuất, huyệt Thần đình của hắn toát ra sức mạnh vô hình khiến cho tinh thần của hắn tăng lên rất nhiều, chính vì như vậy hắn mới có dũng khí và sức lực để nhìn thẳng vào rùa yêu.



Chỉ đáng tiếc, cảnh giới của hắn còn quá yếu, không đợi hắn ra đòn tấn công, rùa yêu đã phun ra một luồng sóng nước khiến hắn cùng Hoàng Phủ Minh Ngọc bị cuốn bay ra ngoài không biết bao xa, thậm chí hàng chục cái cây ở hướng đó cũng bị sóng nước này cuốn theo.



Dương Ân và Hoàng Phủ Minh Ngọc ướt như chuột lột, trong khi Hoàng Phủ Minh Ngọc ngất đi vì không thể chịu đựng được lực va đập thì tình hình của Dương Ân khá hơn một chút, hắn cảm thấy ngoại trừ cơ thể đang rã rời, mọi thứ đều vẫn ổn.



“Con rùa già, bổn Tiên Hoàng khuyên ngươi đừng có nhúc nhích, nếu không bổn Tiên Hoàng không ngại mà đem người đi hấp đâu!”, không biết từ lúc nào, Tiểu Hắc đã xuất hiện trên mai của con rùa yêu, móng vuốt nhỏ cào vào cái mai vô cùng cứng của đối phương, khiến con rùa yêu già cảm nhận được một sự áp chế mạnh mẽ.



Loại áp chế này không đến từ cấp bậc chiến lực, cũng không xuất phát từ căn nguyên huyết mạch, mà là một luồng yêu khí vô song khiến nó không tùy tiện phản kháng lại.



Con rùa già này không phải là Yêu Vương, mà thực chất nó còn mạnh mẽ hơn cả Yêu Vương.



Cho dù có bị binh khí vương tộc tấn công thì mai rùa cũng sẽ không nát, vậy mà giờ lại bị móng vuốt của Tiểu Hắc cào xước, từ đó có thể tưởng tượng sức mạnh mà Tiểu Hắc đang sở hữu dũng mãnh như thế nào.



Rùa yêu già không dám manh động, mà cầu xin thương xót: “Tiên Hoàng đại nhân có gì từ từ nói!”



Miệng nói là vậy nhưng thật trên thực tế, cái đuôi dài như cây roi của nó lại quất mạnh vào Tiểu Hắc.



Roi này rất nhanh và mạnh, ngay cả bậc vương giả ở đây thì cũng không thể nhìn rõ tốc độ của nó.



Thế nhưng Tiểu Hắc lại có thể cảm ứng được, không cần suy nghĩ nhiều, nó nhảy lên, tránh được cú quất của con rùa già, đồng thời gầm lên giận dữ: “Gâu gâu, ngươi muốn chết hả!”



Lão Hắc đã hoàn toàn tức giận, nó mở miệng và phun ra một ngọn lửa, đốt cháy phía sau lưng của con rùa già.



Grào!



Con rùa yêu già hét lên thảm thiết, toàn thân sôi trào, nước trong đầm bắn tung tóe khắp nơi. Tất cả linh yêu ở gần đó đều nghe thấy âm thanh đáng sợ này, yêu khí đáng sợ tràn ngập nơi đây, tất cả đều bị dọa cho sợ phải chui tọt vào hang, không dám thở mạnh.



Con rùa già chìm xuống đáy đầm nước, muốn dùng nước trong đầm để dập lửa trên mai rùa nhưng đáng tiếc, ngọn lửa này lại vô cùng kì quái.



Cho dù nó có chìm trong nước thì cũng không dập tắt được, vẫn tiếp tục thiêu đốt mai rùa, thậm chí đã lan sang các bộ phận khác, cứ thế thì ngọn lửa này sẽ thiêu sống nó.



“Chết tiệt, đây… đây là dị linh hỏa!”, con rùa già chửi rủa, trở nên vô cùng hoảng loạn lo sợ, nó buộc phải vội vàng nổi lên mặt nước lần nữa, cầu xin Tiểu Hắc: “Tiên Hoàng đại nhân tha mạng, Tiên Hoàng đại nhân tha mạng!”



Con rùa già này đã tu luyện hàng ngàn năm, không dễ dàng gì mới đạt được cảnh giới tu vi như hiện tại, nên nó đâu muốn chết. Chính vì vậy, nó không thể không buông bỏ uy nghiêm mà cầu xin Tiểu Hắc tha thứ



Thân hình con rùa già to lớn như vậy, trong khi Tiểu Hắc lại bé ti hin, sự chênh lệch giữa hai bên là rất lớn nhưng con rùa phải cầu xin Tiểu Hắc lượng thứ, đúng là một cảnh tượng kỳ quái!



“Ngươi còn dám hung hăng càn quấy với bổn Tiên Hoàng nữa không!”, Tiểu Hắc không vội buông con rùa già ra, hừ lạnh nhìn chằm chằm đối phương.



“Không dám nữa, không dám nữa, xin đại nhân mau thu hồi dị linh hỏa đi, lão quy chịu không nổi nữa rồi, grào!”, con rùa già run cầm cập kêu lên.



Lúc này, Tiểu Hắc mới mở miệng thu hồi lại ngọn lửa.



Chiếc mai cứng rắn của con rùa già kia đã bị cháy xém một nửa, lộ ra phần thịt bên trong, trông thật tội nghiệp!



Nó đúng là khóc không ra nước mắt mà, vốn tưởng sẽ săn được chút thức ăn, không ngờ lại chuốc lấy rắc rối lớn.



Con rùa già không dám nán lại, đang tính lặn xuống nước, nhưng sau khi nghe thấy lời của Tiểu Hắc thì nhanh chóng dừng lại, không dám động đậy gì nữa.



“Nếu ngươi dám chạy trốn, ta sẽ thiêu trụi ổ của ngươi!”, Tiểu Hắc uy hiếp.



“Tiên Hoàng đại nhân, đại nhân khoan dung xin hãy tha cho ta đi!”, con rùa già khổ sở van nài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK