"Dương Ân tiếp chỉ!", Dương Ân cung kính cúi người nhận thánh chỉ.
Các tướng lĩnh có mặt đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời họ cũng không ngờ Dương Ân lại biết nhẫn nhịn như vậy. Đúng là một thiếu niên đáng sợ.
"Chúc mừng Dương thiên tướng, sau này chúng ta cùng nhau hiệp lực chống lại tộc Man di, khiến bọn họ có đi không có về, dương danh Đại Hạ ta!", Phần Thiên Hùng cười nói.
Dương Ân khẽ gật đầu: "Ừm, nếu không còn chuyện gì khác, Dương Ân xin phép cáo từ trước, hôm nay thuộc hạ luyện đan hơi mệt mỏi!"
"Được, ngươi về trước đi. Nhớ đến kho binh khí nhận phần thưởng của ngươi nhé", Phần Thiên Hùng khách sáo nói.
Khi Dương Ân ra khỏi quân trướng, các tướng quân im lặng không lên tiếng. Họ đều là người từng trải nên biết rõ Dương Ân biểu hiện như vậy e là không cam lòng đâu.
"Đại tướng quân, chỉ lo chuyện này không đơn giản!", Phùng Đề Sâm cố ý nói.
"Dương Ân là một đứa trẻ biết điều, hắn đã tiếp chỉ thì chắc hẳn sẽ không gây ra chuyện gì nữa", Nam Tề Tần vẫn nói hộ Dương Ân.
"Ta cũng nghĩ vậy, ha ha!", Tào Kiến Đạt cười ha ha.
"Nếu triều đình biết Dương Ân đã là Dược Vương, không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng gì, có lẽ bọn họ sẽ hối hận!", Hứa Đình Hoằng bất mãn nói hộ Dương Ân. Ông ta rời khỏi doanh trướng trước.
"Được rồi, không thể làm trái thánh ý. Tất cả mọi người giải tán thôi!", Phần Thiên Hùng khẽ thở dài bất đắc dĩ.
Họ không hề biết Dương Ân vừa rời khỏi doanh trướng không xa, tấm thánh chỉ đã biến thành tro tàn trong tay hắn, không còn tồn tại nữa.
"Muốn trấn áp ta ở biên ải mười năm ư, các ngươi đúng là mơ mộng hão huyền!", Dương Ân sầm mặt, lửa giận hừng hực cháy trong lòng.
Mỗi khi nghĩ đến cha mẹ bị giày vò trong ngục, hắn lại hận không thể mọc cánh trở lại Vương thành để cứu họ thoát nạn. Nhưng trước mắt, hắn càng không thể bồng bột. Đây cũng là nguyên nhân hắn cố nén tức giận tiếp nhận thánh chỉ.
Mọi chuyện từ lúc hắn bị hãm hại đến khi tịch thu tài sản đày vào ngục, và cả những gì đã phải chịu trong ngục khiến lòng dạ hắn không còn đơn thuần. Ngoài ra căn cứ vào thái độ, phản ứng của các tướng lĩnh có thể nhận ra, cách làm của hắn vẫn hơi non nớt. Hắn buộc phải tiếp tục nhẫn nhịn một thời gian nữa để nghĩ sách lược vẹn toàn quay về Vương thành.
Dương Ân không về doanh trướng của mình mà gọi rùa vân bạc ra, đi tới chỗ xa doanh trại.
Sau khi đến nơi không có ai, Dương Ân không thể nào nhẫn nhịn tiếp. Hắn gào lên: "Ngay cả trời, ta còn chống lại, huống chi chỉ thánh chỉ nhỏ nhoi mà cũng muốn giam giữ ta ở biên ải mười năm ư, đừng hòng!"
Dương Ân điên cuồng đánh vào đống đá ngổn ngang ở đây. Hắn không dùng huyền khí mà chỉ dùng nắm tay bằng da bằng thịt hung hăng trút hết bất mãn trong lòng mình ra.
Rắc rắc!
Từng viên nham thạch bị hắn đánh nát bét, hầu như chúng rất khó chịu được sức lực từ nắm đấm của hắn.
Rùa vân bạc tránh thật xa, chỉ sợ nắm đấm của Dương Ân rơi vào người mình. Nó không khỏi hô khẽ: "Thiếu gia phát điên lên, vỏ rùa của ta khó mà ngăn chặn được!"
Không lâu sau, đống đá ngổn ngang ở khu vực này đã bị Dương Ân đánh thành đống hoang tàn đổ nát.
Lúc này, một bóng người từ trên trời đáp xuống yêu kiều nói: "Ngươi muốn đánh nhau không?"
Người tới chính là hoa hồng Tử thần, nàng ta khiêu khích Dương Ân.
Dương Ân không trả lời nàng ta mà trực tiếp lao về phía đối phương, đấm hoa hồng Tử thần một quyền.
Hoa hồng Tử thần không dùng binh khí, nàng ta vỗ một chưởng có chứa huyền khí mạnh mẽ. Chưởng này chống lại quả đấm không vận dụng huyền khí của Dương Ân, đánh bay Dương Ân ra.
"Nếu không dùng một chút sức mạnh, ngươi sẽ rất thảm!", hoa hồng Tử thần lạnh lùng nói.
Dương Ân bò dậy từ đống đá ngổn ngang, nói: "Vậy thì thử xem ai sẽ thảm hơn!"
Dương Ân lại lần nữa ra quyền, lần này là quyền thẳng trong quyền cấp binh ngưng tụ huyền khí mạnh mẽ. Từng đợt khí lạnh cuốn xoay, chớp mắt đã tới trước mặt hoa hồng Tử thần.
Hoa hồng Tử thần đã có chuẩn bị trước, hắc huyền khí trong lòng bàn tay mềm mại bộc phát, tiếp tục đối chọi với sức mạnh quyền của Dương Ân.
Đoàng!
Sức mạnh của quyền và chưởng đan xen, vang lên âm thanh nặng nề, rất nhiều huyền khí bắn ra bốn phía, dọa rùa vân bạc vội vàng tránh thật xa.
"Giết!", Dương Ân hung ác lao tới, rất nhiều huyền khí cuồn cuộn. Hắn không ngừng vung từng chiêu thức đơn giản trong quyền cấp binh, tất cả chúng đều ẩn chứa sức mạnh phi phàm. Hắn như coi hoa hồng Tử thần như kẻ thù, phải giết chết nàng ta.
Hoa hồng Tử thần cũng không nể nang, song chưởng của nàng ta liên tục vỗ, chưởng ấn khiến người ta hoa mắt chóng mặt có ở khắp nơi, hắc huyền khí kéo theo sát khí thối rữa mạnh mẽ lấn áp Dương Ân.
Cảnh giới của hoa hồng Tử thần cao hơn Dương Ân rất nhiều, nếu Dương Ân không dốc hết sức thì không thể có chút hy vọng thắng nào.
Trong trạng thái điên cuồng ra tay không hề băn khoăn, trong thần đình của Dương Ân bỗng xẹt qua từng bức vẽ cơ thể con người đơn giản. Một luồng ý chí dần dần hình thành trong đóa hoa Thần đình của hắn khiến công kích của hắn càng mạnh hơn, quyền kình cũng bá đạo hơn, có thêm ý nhị vô hình.
Không ngờ đây lại là một loại quyền ý!