Người đàn ông cưỡi trên con báo yêu tên là Cao Phong Nham, con trai thứ ba của đương kim thành chủ, cũng có thực lực vương giả sơ cấp. Y chỉ mới 35 tuổi, có thể nói là tuổi trẻ tài cao, ở trong thành luôn tỏ ra kiêu ngạo, thấy người khác giết tới, y cũng không hề lo sợ, vung chiến kích trong tay tiến lên nghênh chiến, còn quát lớn: "Phản tặc to gan, đợi bản vương giết ngươi thị uy".
Chiến kích kia có uy lực cường hãn, lóe lên ánh sáng vàng, va chạm với hỏa côn của Khỉ Gầy.
Bang!
Khi hai nguồn năng lượng va chạm, những tia lửa bắn tung tóe ra xung quanh, huyền khí bùng nổ.
Hai người mới vừa giao thủ thì đã có thể phân cao thấp, Cao Phong Nham căn bản không thể nào so sánh được với Khỉ Gầy, hỏa côn của Khỉ Gầy sau khi va chạm với chiến kích thì vẫn còn dư lực đánh về phía của Cao Phong Nham.
Cao Phong Nham hoảng hốt, y lại huy động chiến kích nghênh tiếp, sau khi đỡ một chiêu này, cả người lẫn báo đều lật ngửa tại chỗ, không thể gánh nổi sức mạnh của Khỉ Gầy.
Hai ngàn binh mã sau lưng Cao Phong Nham rối rít xuất thủ, rất nhiều nguồn năng lượng ùn ùn oanh tạc về phía Khỉ Gầy.
Trong hai ngàn binh mã này chỉ có mấy chục kỵ binh là có thực lực cấp tướng, còn lại thực lực đều nằm ở cảnh giới chiến sĩ, làm sao có thể uy hiếp được Khỉ Gầy?
“Giết!”, tất cả các thành viên của quân đoàn Tử Thần đồng loạt quát lớn và điên cuồng xông lên một lần nữa.
Tất cả bọn họ như kết lại thành một ngọn giáo lớn, khí thế cường đại cùng sức mạnh vô song kết hợp với nhau, một bước oanh tạc hai ngàn binh mã đang ở trên lưng ngựa.
Sức lực của hai ngàn binh mã đối phương chỉ như tờ giấy mỏng, hoàn toàn bị xé nát, không thể chịu nổi một kích, chỉ có thể kêu la thảm thiết.
Cũng còn may là Lục Trí đã kịp thời buông cờ chiến xuống, không để cho bọn họ tiến hành đợt công kích thứ hai, nếu không thì hai ngàn binh mã của đối phương đã chết hết.
Lúc này, thân là thành chủ, Cao Thụy Hoa cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Lão ta mang theo hai con trai cùng với đám tay chân lợi hại nhất trong phủ đệ, cưỡi linh yêu tới quát lớn: "Là vị tướng quân nào muốn công kích thành Cao Nhai của ta, mau ra đây để cho thành chủ ta được mở mang tầm mắt!"
Cao Thụy Hoa trông không hề già chút nào, thân thể cường tráng, gương mặt tuấn tú, chỉ có chút dấu vết của thời gian, khó trách lão ta lại có thể sinh ra một đứa con gái diễm lệ, trưởng thành liền trở thành quốc mẫu.
Hai người đàn ông trung niên bên cạnh lão ta là con trai cả Cao Tuấn Trình và con trai thứ hai Cao Lượng Hưởng, cả hai đều là vương giả.
Người khác đều nói hoàng hậu thay Cao gia bọn họ thu được nhiều tài nguyên, giúp cho mọi người nhà mình đột phá thành vương, cho nên Cao gia mới trở thành gia tộc đứng đầu một thành, nhưng trên thực tế cũng không hẳn như vậy.
Trước khi hoàng hậu được gả vào hoàng thất thì Cao gia đã là bá chủ ở đây. Cao gia tìm được một quặng mỏ lớn lập công với triều đình, đồng thời bản thân cũng thu hoạch được không ít từ trong đó nên mới có thể thúc đẩy cả nhà đều đột phá trở thành vương giả.
Trong những năm qua, Cao gia rất có uy thế, tác oai tác quái bá chiếm thành Cao Nhai, ngay cả khi quan chức cấp cao của triều đình đi ngang qua đây thì bọn họ đều ra oai phủ đầu, để cho quan chức cũng phải tuân thủ theo quy tắc của Cao gia, mà hoàng thượng cũng mắt nhắm mắt mở không để ý tới, chỉ cần bọn họ không làm ra chuyện gì quá khác thường là được.
Bây giờ Dương Ân đang mong ngóng trở về nhà, vậy mà Cao gia lại ngăn trở hắn, khiến cho lửa giận của hắn ngay lập tức bùng lên.
"Cao thành chủ, bản tướng phải về vương thành, các người còn muốn ngăn trở?", Dương Ân ngồi xếp bằng trên lưng con rùa vân bạc, hỏi Cao Thụy Hoa.
“Ngươi là ai mà dám nói chuyện với cha của ta như thế?”, Cao Tuấn Trình vung binh khí chỉ vào Dương Ân hỏi.
“Ngươi là cái thá gì, đại ca của ta là trấn hộ tướng quân, Thiếu Ân bá tước Dương Ân, nếu ngươi còn dám vung kiếm chỉ trỏ, ta sẽ đánh gãy tay ngươi”, Khỉ Gầy nói, lăm lăm đoạn côn trong tay.
“Ngươi là Dương Ân?”, Cao Thụy Hoa cau mày hỏi Dương Ân.
“Ta chính là Dương Ân”, Dương Ân đáp lại.
"Ha ha, đúng là nước lớn cuốn trôi miếu long vương, người một nhà mà không nhận ra nhau", Cao Thụy Hoa bật cười, sau đó ông ta lại híp mắt nhìn Dương Ân nói: "Cháu rể, còn không mau tới hành lễ với ông ngoại".
Dương Ân cau mày nói: "Cao thành chủ, ông nói vậy là có ý gì, muốn khai chiến phải không?"
Quân đoàn Tử Thần lại bày trận chờ đợi, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
"Không không... ta là ông ngoại của công chúa Hiểu Hàm, ngươi chuẩn bị thành thân với công chúa, gọi ta một tiếng ông ngoại cũng là chuyện đương nhiên, các ngươi nói có đúng không?", Cao Thụy Hoa nói.
“Hóa ra là cháu rể, quả nhiên là nhân tài trời sinh”, Cao Tuấn Trình mỉm cười nói.
Cao Lượng Hưởng cũng cười nói: "Không tệ không tệ, cháu rể cũng thật uy võ, mau mau xuống ngựa, chúng ta cùng nhau tụ họp một chút".
Người của Cao gia ai cũng khen ngợi Dương Ân như thể họ là gia đình của hắn vậy.
Dương Ân đợi bọn họ nói xong mới nói: "Các vị, ta đang rất vội trở về vương thành, hiện tại ta không có tâm trạng cùng các vị bàn những chuyện này, mời các vị nhường đường".
"Sao, chẳng lẽ ngươi đối với hôn sự này còn có ý kiến khác?", Cao Thụy Hoa nghe ra trong lời nói của Dương Ân tựa hồ như đã lộ ra sự bất mãn vì hôn sự này, ngay lập tức khó chịu hỏi ngược lại.