Từng tiếng sấm vang chớp giật dội lại, cuồng phong bão táp nói đến là đến, người qua lại trong thành Trường Đà cũng vội vã trú vào trong nhà tránh mưa.
Đột nhiên, bọn họ mới chú ý thấy là trận mưa này không hề giống với những trận mưa trước đây. Đây rõ ràng là một trận mưa màu đỏ, chúng tựa như nước mắt của thánh nhân, không ngừng rơi xuống, tiếng khóc than trách trời thương dân, người trong thành cũng vì đó mà đột nhiên thấy âu sầu, nước mắt cứ thế tuôn rơi không thể kiềm chế được.
"Chuyện gì thế này, sao trời lại đổ xuống một cơn mưa máu, chẳng lẽ đây là mưa Hồng Sa ngàn năm hiếm thấy sao?"
"Đây không phải là mưa Hồng Sa, nếu là mưa Hồng Sa, chắc chắn sẽ kèm theo cát, nhưng ở đây chỉ có mưa máu, cứ như là trời đang khóc vậy."
"Chẳng lẽ ông trời cũng có chuyện đau lòng gì sao? Ta cũng muốn khóc!"
"Có thể thế gian này có những chuyện bất bình hay oan tình quá lớn nên ông trời mới khóc!"
...
Người trong thành Trường Đà đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài thành Trường Đà mấy chục dặm có một đội quân đang chạy như bay. Đội quân này cưỡi mã yêu cao to uy mãnh, những con mã yêu này đều là giống ngựa trên thảo nguyên tộc Man, sức ngựa cực kỳ kinh khủng, ngày đi ngàn dặm là chuyện bình thường.
Đội quân này có tới hơn một ngàn con, tiếng vó ngựa vang rền trong lúc chạy, khói bụi cuồn cuộn bị nhấn chìm bởi cơn mưa máu đột nhiên xuất hiện, đồng thời họ cũng bị trận mưa máu này cản trở bước tiến lên đường.
Đội quân gót sắt này chính là quân đoàn Tử thần, đi đầu chính là Dương Ân đang ngồi trên rùa vân bạc.
Lần này đi xa hắn dẫn theo Mộng Băng Tuyết, Khỉ Gầy cùng với người của quân đoàn Tử Thần ra ngoài. Đám người Vạn Lam Hinh, Huyết Cơ, Độ Quảng Phật đều phải ở lại Vương thành bảo vệ cho cha mẹ hắn.
Đoàn người của Dương Ân dừng lại một chút, mí mắt hắn giật liên tục, luôn cảm thấy có chút gì đó bất an. Cùng lúc đó mở tay ra, đón lấy những giọt mưa máu rồi nói lẩm bẩm: "Sao vô duyên vô cớ lại đổ xuống cơn mưa màu đỏ nhỉ?"
"Đại ca, chỗ này đã gần đến ranh giới của vương triều Bắc Sa, ta sớm đã nghe nói ở đây có mưa Hồng Sa, là cơn mưa được tạo thành do cát đỏ lắng đọng lại, sau khi được thổi đến giữa không trung thì rơi xuống!", Khỉ Gầy đáp lại.
"Nhưng ở đây đâu có cát!", Dương Ân khẽ thở nhẹ một hơi.
Khỉ Gầy khựng lại một chút, vừa cười vừa nói: "Có lẽ hơi khác so với truyền thuyết thôi!". Hắn ta dừng lại rồi nói thêm: "Hay là chúng ta nghỉ ngơi trước đã, mưa thế này bọn họ cũng không tiện đi đường, dù sao cũng sắp đến rồi".
Dương Ân trầm ngâm một lúc: "Huynh dẫn theo bọn họ tránh mưa ở đây, ta đi trước đã, lát nữa tập hợp lại trong thành!"
Hắn luôn cảm giác có chuyện gì đó sẽ xảy ra, trong lòng bất an vô cùng, hắn phải mau chóng tìm được đệ đệ.
Trước khi tới đó, hắn sớm đã biết rõ đệ đệ mình bị đày đến thành Trường Đà, đây là một nơi vô cùng hỗn loạn, Dương Nghĩa lại là tên mọt sách trói gà không chặt, nào có năng lực tự vệ gì. Hắn chỉ lo đệ đệ hắn xảy ra chuyện gì, đoạn đường này phải đi không ngừng nghỉ, cũng không còn xa nữa, hắn phải nhanh chóng gặp được đệ đệ mình thì mới yên tâm.
"Đại ca, ta đi cùng huynh nhé!", Khỉ Gầy nói.
"Không cần, huynh dẫn theo bọn họ là được rồi!". Dương Ân khua khua tay rồi nói, sau đó thì thúc giục rùa vân bạc dồn hết tốc lực lao tới thành Trường Đà.
Tại nhà Mộ Dung trong thành, một thiếu niên quỳ trên mặt đất đang khóc lóc, trời cũng khóc theo, đây là cảnh tượng kỳ dị khiến người ta kinh ngạc cỡ nào.
Vừa nãy, thiếu nữ đó lo lắng cho sự an nguy của cậu ấy, liều lĩnh chạy vội qua đây rồi bị sức mạnh của vương giả đánh trúng, nổ tung tại chỗ. Người thiếu niên chợt cảm thấy trái tim mình cũng nổ tung theo, suýt chút nữa khiến cậu ấy nghẹt thở mà ngất lịm đi.
Dương Nghĩa vẫn chưa ngất, nhưng đầu óc cảm nhận được một sự kích thích cực lớn. Có một luồng sức mạnh kỳ dị sinh sôi trong đầu, ấn đường của cậu ấy lóe lên ánh sáng màu đỏ, sách thánh nhân mà trước đây cậu ấy đọc đang ngưng tụ ra từng ký hiệu cổ xưa, trong nháy mắt bao trùm lấy toàn thân cậu ấy. Một luồng tiên khí xuất trần che phủ Dương Nghĩa, còn hai con mắt đỏ ngầu của cậu ấy lại mang theo nỗi đau buồn vô hạn, cậu ấy ngửa mặt lên trời rồi gào thét: "Cẩn!"
Âm thanh này ẩn chứa tình yêu sâu sắc của cô gái dành cho cậu ấy trong một năm qua, cũng ẩn chứa sự yêu thương của cậu ấy đối với cô ấy. Cô ấy chết, tim cậu ấy cũng chết theo rồi!
Ai nói người đọc sách không thể giết người, đọc sách vạn cuốn, ngàn vạn cách giết người đều ở trong sách.
Dòng nước máu đáng sợ đang hội tụ lại, vài tên vương giả như Độc Nhãn Long,... cũng vì chuyện trước mắt mà lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mộ Dung Dương Khang đã bị Độc Nhãn Long giết hại, những thành viên khác của nhà Mộ Dung cũng bị giết không còn một ai. Những người này thật không hổ là nhân vật trong bảng Độc Thủ, lòng dạ ai nấy đều độc ác, căn bản không có chút nhân từ nào.
"Cơn mưa này đến thật đúng lúc, gột rửa sạch sẽ dấu vết giết người của chúng ta!", một tên vương giả của bảng Độc Thủ nói.
"Cơn mưa này màu đỏ, đúng là kỳ lạ, chắc không phải cho rằng chúng ta giết mấy người nên ông trời đang thương xót đấy chứ!", một tên vương giả bảng Độc Thủ khác liếm môi.
"Tên tiểu tử kia kỳ quái thật, dường như trên người hắn có một luồng sức mạnh nào đó đang giải phóng ra!", lại có một người chỉ vào Dương Nghĩa rồi nói.
Độc Nhãn Long nhấc cái móc sắt của gã ta lên: "Đừng có mà đứng ngây ra nữa, qua đó bắt hắn lại đi, nhiệm vụ lần này sắp hoàn thành mỹ mãn rồi".
"Hắn có vẻ rất đau lòng, đúng rồi, cô gái xinh đẹp vừa nãy hình như là do ta giết, thật là tội lỗi tội lỗi!". Sau khi nói vờ vĩnh một tiếng, tên vương giả cầm cái lưỡi liềm chợt lao vút về phía Dương Nghĩa, định tóm lấy Dương Nghĩa.