Mục lục
Dị Thế Võ Thần-Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tờ giấy cũ nát này do viện trưởng đời đầu tiên để lại sao?



Dương Ân rời khỏi học viện hoàng gia với nét mặt đầy nghi ngờ, luôn cảm thấy như thể mình đã bị viện trưởng lừa.



Hắn lại đưa Đường Hiểu Hàm và Vạn Lam Hinh trở về vương thành một lần nữa.



Lần này quay trở lại, hắn chuẩn bị luyện chế một ít đan dược, nhân lúc Hoàng Xương Kiên tổ chức hội đấu giá thì sẽ bắt đầu trận chiến với Dược Vương các.




Hắn đã muốn đối đầu với Dược Vương các từ lâu, tất nhiên lần này hắn sẽ đối đầu với Dược Vương các tới cùng, hắn đã có một ý tưởng, từng bước chiếm đoạt địa bàn của Dược Vương các, đó chính là biện pháp tốt nhất.



Nếu như để cho người khác biết được dã tâm của Dương Ân thì nhất định sẽ cảm thấy kinh hãi, Dược Vương các là một thế lực đáng sợ như thế nào chứ, bọn họ còn có thể ngang hàng với hoàng thất, hắn lại dám động tới địa bàn của Dược Vương các hay sao?



Sau khi ba người Dương Ân trở lại Dương phủ, Dương phủ còn tiếp đãi hai cô gái một bữa cơm rồi mới chia tay.



Đường Hiểu Hàm rất thích Tô Nhu Mai, nhưng Tô Nhu Mai cũng không có cách nào có thể mời nàng ta ở lại qua đêm, Đường Hiểu Hàm cũng rất thông minh, biết rõ có một số việc không thể nóng vội, cho nên cũng ngoan ngoãn trở về hoàng cung.



Vạn Lam Hinh cũng quay về Vạn phủ, cô ta tới đây là là vì muốn nói cho Dương Ân biết mình đã được sắc phong làm một trong những phó thống lĩnh của cấm vệ quân, chuẩn bị đi nhậm chức.






Dương Ân hoàn toàn ủng hộ Vạn Lam Hinh, hy vọng cô ta có thể lập công trong vị trí phó thống lĩnh để có thể trở thành thống lĩnh trong tương lai.



"Ân đệ, ta nhất định tăng tốc tu luyện để vượt qua đệ, để có thể bảo vệ cho đệ", Vạn Lam Hinh nói với Dương Ân trước lúc chia tay.



Sau đó, cô ta mới hất tóc, tiêu sái cưỡi ngựa rời đi. . Đam Mỹ H Văn



Dương Ân nhìn theo bóng hình của Vạn Lam Hinh rời đi, trên mặt hiện lên vẻ áy náy, trong lòng thầm nói: "Thật xin lỗi tỷ, tương lai dù có như thế nào thì ta cũng sẽ không phụ lòng của tỷ".



Tâm trạng của Dương Ân rất mâu thuẫn, một mặt thì hắn vẫn bị ám ảnh bởi tình yêu với Sên Nhỏ, mặt khác thì hắn lại cùng Vạn Lam Hinh dây dưa không rõ, thậm chí không biết phải làm thế nào.



Hắn không muốn tiếp tục suy nghĩ về những việc này nữa, sau khi nói chuyện với cha mẹ, hắn liền dẫn Mộng Băng Tuyết, Tiểu Hắc, rùa vân bạc và năm trăm binh sĩ của quân đoàn Tử Thần rời khỏi nhà.



Lần này, hắn trực tiếp đến Dược Khố chuẩn bị bế quan luyện đan, nơi đó có đất rộng cùng với trận pháp, trong Dương phủ không có đầy đủ điều kiện như vậy, một khi dẫn tới đan lôi thì hắn không thể nào ứng phó được.



"Tiểu Hắc, sau này phải chuẩn bị gia cố phòng luyện đan ở nhà, để sau này khỏi phải ra ngoài luyện đan, bôn ba phiền toái như vậy", Dương Ân nói với Tiểu Hắc đang nằm trên vai của mình.



Tiểu Hắc sau khi hấp thu đan lôi của Dương Ân trong trận tỷ thí lần trước thì cảm thấy rất mệt mỏi, trải qua một khoảng thời gian mới có thể lên tinh thần được một chút, da lông càng mượt mà hơn, ánh mắt sắc bén như có luồng điện, giống như có thể nhìn thấu vạn vật.



Mặt dù ở bên ngoài Tiểu Hắc chỉ có biến hóa đôi chút như vậy, nhưng thực tế chỉ có nó hiểu được rõ ràng, rằng thực lực của nó đã được khôi phục một ít, đó mới chính là điều quan trọng nhất đối với nó.



"Chờ trở về ta sẽ bố trí liên hoàn trận, công phòng nhiều mặt, cho dù là cường giả thiên cảnh cũng không thể uy hiếp được", Tiểu Hắc đáp.



“Lợi hại như vậy sao?”, Dương Ân kinh ngạc nói.



"Điều kiện tiên quyết để bố trí trận pháp đó là phải có thiên yêu hạch, yêu vương hạch cộng thêm huyền linh thạch trung phẩm mới được, mỗi một trận pháp nhỏ bên trong cần phải có nguồn năng lượng cực lớn chống đỡ thì mới có thể phát huy ra được uy lực", Tiểu Hắc đáp, dừng một chút nó còn nói: "Thiên yêu hạch của giao long băng ngươi đã dùng hết rồi, số yêu vương hạch còn lại thì không đủ dùng, nên trận pháp miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể đối phó được với những cường giả thiên cảnh cấp thấp mà thôi, chứ muốn đối phó với cường giả thiên cảnh cao cấp thì không có thiên yêu hạch không được".



Dương Ân cười nói: "Ta đã chuẩn bị thiên yêu hạch rồi, cứ yên tâm đi".



"Tiểu Ân Tử thật sự có tài", Tiểu Hắc nói, nó đã nhìn Dương Ân với cặp mắt khác xưa.



Rất nhanh, bọn họ đã đến Dược Khố, Dương Ân thân là dược tế ti Vinh Diệu, thân phận thiên dược sư chói sáng bên trong Dược Khố, chân dung của hắn đã được mọi người bên trong Dược Khố chiêm ngưỡng, cho nên không có ai là không nhận ra hắn.



"Cung nghênh dược tế ti Vinh Diệu đại nhân", thị vệ phía trước Dược Khố đều quỳ xuống hô to tiếp đón hắn.



"Miễn đi", Dương Ân lên tiếng, sau đó còn nói: "Từ giờ trở đi Dược Khố đóng cửa, trừ những đại nhân có thánh chỉ muốn vào thì ai cũng không được tùy tiện đi vào, hiện tại quân đoàn Tử Thần của ta sẽ bảo vệ tại chỗ này, đã nghe rõ chưa?"



"Vâng thưa dược tế ti Vinh Diệu đại nhân", mấy tên thị vệ này làm sao dám phản đối, tất cả đều đồng thanh hô lên.



Người của quân đoàn Tử Thần ngay lập tức tản ra canh giữ ở những vị trí trọng yếu, người khác đừng hòng mơ tưởng đến gần.



Binh sĩ của quân đoàn tử thần đều là cảnh giới cấp tướng, cho dù là cấm vệ quân cũng không cường đại bằng năm trăm binh sĩ quân đoàn Tử Thần này.



Nhóm thị vệ ở đây chỉ cần liếc nhìn là có thể biết được thực lực của dược tế ti Vinh Diệu đại nhân cường đại như thế nào rồi.



Dương Ân đi tìm dược tế ti Hàn Khánh Khiêm trước, thông báo với ông ta rằng hắn chuẩn bị luyện đan ở đây, Hàn Khánh Khiêm vô cùng kích động nói: "Ta muốn ở lại xem".



“Vị đại nhân này, ở đây đã có ta rồi”, Cảnh Kiện nhắc nhở Hàn Khánh Khiêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK