Mục lục
Dị Thế Võ Thần-Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người đều không coi trọng Dương Ân, có lẽ là không ủng hộ Dương Ân, cảm thấy tài hắn chơi trội quá khiến họ ngứa mắt.



Nam Như Nam bỗng nói: “Dương Ân, nếu một đòn của ngươi có thể đánh gục Tưởng Cương Cường thì bà đây sẽ làm người phụ nữ của ngươi”.



Nếu nói những lời vừa rồi của Dương Ân và Tưởng Cương Cường làm bùng nổ hiện trường thì lời nói của Nam Như Nam lại hoàn toàn khiến mọi người đều há hốc mồm, vô cùng kinh hoàng, quả thật là họ bị chấn động không hề nhẹ!



Nam Như Nam cao lớn, mấy người đàn ông bình thường cũng phải thấp hơn cô ta mấy phân nhưng cô ta cũng không xấu, ngược lại khi nhìn kỹ thì sẽ nhận ra vẻ ngoài của cô ta khá được. Chính vì thế mà những người thường để ý đến Nam Như Nam sẽ nhận ra đây cũng là một người phụ nữ tốt, hơn nữa cô ta còn là Phó thống lĩnh, dù là thân phận cao đi chăng nữa thì trong môi trường có nhiều đàn ông như vậy, một người phụ nữ thế này đã là cực phẩm trong mắt đàn ông.




Không ít người cao lớn mạnh mẽ thích chinh phục Nam Như Nam, nhưng hiện giờ vẫn chưa có ai cướp được trái tim cô ta.



Cô ta bỗng nói như vậy quả thật đã khiến những người ở đó đều cảm thấy cô ta có hứng thú với Dương Ân.



Lúc này, Nam Như Nam lại kéo không ít hận thù về cho Dương Ân, nhưng đây quả thật là một chuyện khá đáng sợ với Dương Ân. Hắn suýt ngã nhào xuống đất.



“Phó thống lĩnh Nam, ta nghĩ nên thôi đi, ta vẫn còn nhỏ!”, Dương Ân quay đầu lại tỏ vẻ ngượng ngùng.



“Ngươi đừng thấy ta trông thô kệch như vậy mà lầm, thật ra ta rất dịu dàng!”, Nam Như Nam tỏ vẻ mình là một cô gái.






Bộ dạng này của cô ta càng khiến các binh sĩ uy mãnh phải khóc thét lên.



“Như Nam sao có thể như thế! Dương Ân chẳng qua chỉ là một tên có bộ dạng đẹp mã chút thôi, sao hợp với cô được!”



“Như Nam, cô là nữ thần trong lòng ta, đừng bị tên đó mê hoặc”.



“Ta phải lên quyết đấu với Dương Ân!”







Không thể không nói Nam Như Nam khá có sức hấp dẫn trong quân đội, điều này cũng không thể trách đám đàn ông đã làm lính trong thời gian dài được. Ở đây, họ quả thật rất khó để gặp phụ nữ, lúc họ bị kìm nén quá lâu thì có thể đối xử với sói cái như người yêu vậy.



Dương Ân và Tưởng Cương Cường đều bị kéo lên đài khiêu chiến thứ mười, đây là đài khiêu chiến về chiến lực. Nhưng lúc này, các binh sĩ vừa theo dõi đài khiêu chiến thứ chín đồng loạt vây lại, vài binh sĩ thảnh thơi ở đằng xa cũng lao đến, lúc này náo nhiệt hơn lúc Dương Ân đấu với Côn yêu.



Hai Phó thống lĩnh ra tay chắc chắn sẽ là một trận đấu hiếm thấy.



“Dương Ân, rút lại mấy lời lúc nãy ngươi nói, quỳ xuống nhận sai, nếu không ta sẽ không nương tay đâu!”, Tưởng Cương Cường nhìn Dương Ân bình tĩnh nói.



Gã đã kìm nén cảm xúc kích động vừa rồi, đây chính là sự nhẫn nhịn mà một thống lĩnh cần phải có. Nếu không thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân thì còn làm tướng lĩnh gì nữa, chắc chắn sẽ bị hại chết trên chiến trường.



Dương Ân nói: “Xin lỗi nhé Phó thống lĩnh Tưởng, không phải ta xem thường ngươi mà là ngươi không chặn nổi một đòn của ta đâu!”



“Hay hay lắm, vậy ngươi cứ chống mắt lên mà xem ta có chặn được chiêu của ngươi không!”, mắt Tưởng Cương Cường như phun ra lửa, gã quát lên mấy tiếng, sau đó ra đòn với Dương Ân.



Tưởng Cương Cường chạy nhanh như gió, một huyền giáp rắn chắc lập tức phủ khắp người hắn ta, bốn lớp giáp huyền khải tỏa ra ánh sáng màu vàng, đây là tiêu chí của chiến tướng đỉnh cấp.



Tưởng Cương Cường không dùng chiêu thức cầu kỳ gì, trực tiếp tung ra một nắm đấm màu vàng trong lúc lao đến. Nắm đấm dài mấy chục trượng lướt qua đài khiêu chiến, đánh thẳng vào Dương Ân.



Cú đấm này khiến mọi người có cảm giác bức bách, đổi thành bất kỳ ai trong họ lên đó đều không thể chịu nổi.



“Ân đệ cẩn thận!”, Vạn Lam Hinh nóng ruột hét lên.



Thế nhưng Dương Ân không hề để tâm lắm khi đối diện với cú đấm này, hắn khẽ nói: “Chỉ được vẻ ngoài, kém xa tướng Man đỉnh cấp”.



Sau đó Dương Ân mới ra đòn.



Quyền cấp binh!



Dương Ân kích hoạt huyền lực của mình, cũng là đòn tấn công đơn giản nhất, một huyền khí màu xanh được đánh ra trước, chạm với đòn tấn công màu vàng.



Sau khi cú đấm của Dương Ân va chạm với đòn tấn công của Tưởng Cương Cường, cú đấm của Tưởng Cương Cường lập tức nứt ra, hoàn toàn không cản được sức mạnh của Dương Ân.



“Cái gì!”, nhìn đòn công kích của mình bị đánh vỡ trong chốc lát, Tưởng Cương Cường lộ ra vẻ ngạc nhiên. Lúc gã nhìn thấy cú đấm của Dương Ân còn tiếp tục lao đến chỗ mình, thậm chí không đủ thời gian để né, sau đó bị đòn tấn công của Dương Ân nện trúng ngực.



Phụt!



Cả người Tưởng Cương Cường như diều đứt dây, văng ra xa, gã phụt ra một búng máu đỏ thẫm.



Mọi người nhìn cảnh tượng này thì cũng cảm thấy căng thẳng cứ như cú đấm đó đánh lên người mình, đánh vỡ ảo tưởng Dương Ân sẽ thất bại thảm hại của họ.



Chỉ một chiêu là đã thắng được Tưởng Cương Cường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK