Mục lục
Ông Bố Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Như một kíp nổ làm cả chiến trường nổ tung.

Hạng Tư Thành đứng im ở chính giữa, một trăm thiết kỵ của Thiên Sát như những cỗ máy giết chóc lạnh lùng, có đội hình trật tự, công thủ đâu ra đấy.

Cứ mỗi khi bọn họ ra tay là lại gặt hái một tính mạng, đằng sau mỗi người bọn họ đều có một lớp phòng hộ vững chắc.

Tiếng giết chóc vang trời, máu bắn tung tóe, vẻ mặt vốn rất dữ tợn của tên dẫn đầu tái nhợt đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Nhìn những nhóm người mặc đồ đen ngã xuống, như lúa đến mùa gặp, hắn không thể tin được cảnh này.

Đã là người xuất hiện trên đảo Bắc Hải thì đều biết võ, được gia tộc Yagyu nuôi dưỡng đào tạo.
Nhưng đứng trước những binh lính của Hạng Tư Thành, người của hắn chẳng khác nào một đám gà con, chỉ biết để mặc cho người ta tàn sát.

Chưa tới mười phút, đến khi tên dẫn đầu hoàn hồn lại, hắn hoảng hốt phát hiện ra những người đang đứng xung quanh đều không phải người phe mình.


Yên tĩnh!
Yên tĩnh như tờ, tất cả Thiên Sát đều không nói gì, còn đám tay sai của gia tộc Yagyu thì muốn nói cũng không nói được.

Thiên Sát được đào tạo kỹ năng giết người, đã ra tay thì tuyệt đối sẽ không để một kẻ nào sống sót.

"Thưa thiếu soái!"
"Thiên Sát đã tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, bên ta không có thương vọng, nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn!"
Lấy trăm địch ngàn, quân số chênh nhau gấp mười, không chỉ không có người chết, mà thậm chí còn không có ai bị thương.

Sức chiến đấu như thế không phải là đáng sợ nữa, mà phải nói là khủng khiếp mới đúng.

Là sự khủng khiếp khiến người ta run sợ.

"Mày...!Mày giết bọn họ rồi hả?"
Tên dẫn đầu không còn kiêu ngạo như lúc đầu nữa, hắn run rẩy nói.

"Không không không!"
Hạng Tư Thành cười khẽ một tiếng: "Sửa lại một chút nhé!"
"Đây không phải giết, mà là xử lý rác thải!"
"Mày...!Mày là đồ quỷ dữ!"
Tên dẫn đầu chỉ vào Hạng Tư Thành: "Gia tộc Yagyu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!"
Xoẹt!
"A!"
Một tia máu bắn lên, cánh tay của tên dẫn đầu bay lên không trung.

Hạng Tư Thành cười lạnh một tiếng: "Gia tộc Yagyu sẽ không bỏ qua cho tao? Ha ha...!Vậy thì trùng hợp thật đấy, tao cũng không định tha cho gia tộc Yagyu chúng mày!"
"Bản thiếu soái tha cho cái mạng chó của mày, trở về nói cho Yagyu Ichiro, tranh thủ lo hậu sự đi, ngày mai khi mặt tời mọc, gia tộc Yagyu sẽ đi vào lịch sử!".


ngôn tình hoàn
Trong từ đường gia tộc Yagyu, một nhóm người thuộc chi chính của gia tộc đang lẳng lặng chờ đợi tin tức.

Bất chợt, có người khịt mũi một cái, mở miệng nói: "Mùi máu tươi nồng nặc quá!"
Người đó vừa dứt lời, những người còn lại cũng nhao nhao gật đầu.

"Ha ha, xem ra đội tiên phong của chúng ta đã thắng lợi rồi.

Thiếu soái cái chó gì, chỉ được cái danh hão, mới một ngàn người mà đã giết được chúng rồi, đúng là lấy gáo vàng múc nước giếng tanh!"
Tất cả mọi người cười ầm lên.

Đúng lúc này, một người đàn ông cụt tay loạng choạng xông vào.

Nhìn thấy khuôn mặt của hắn, tiếng cười của mọi người im bặt lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn.

Yagyu Ichiro nhíu mày lại: "Sao cậu lại biến thành như thế này?!"
Tên dẫn đầu cụt tay bơ phờ nói: "Gia chủ, chết rồi, chết hết rồi!"
"Cái gì mà chết hết rồi? Cậu nói rõ ra đi!"
"Người của chúng ta chết hết rồi! Một ngàn người không còn một ai, tất cả đều đã chết!"
"Cái gì?!"

Ai nấy kinh ngạc tột độ, những một ngàn người đó! Không có ai bị thương nặng cần cứu chữa, cứ thế chết hết hay sao?
Thời khắc ngạc nhiên ngắn ngủi qua đi, có người bỗng lên tiếng: "Hừ! Nếu là một người bình thường mà có thể giết được Yagyu Hekan thì khác nào nói gia tộc Yagyu chúng ta vô dụng?"
"Chỉ có điều lấy tính mạng của trăm người để đổi lấy một ngàn người của gia tộc Yagyu chúng ta, tên Hạng Tư Thành ấy cũng coi như có chút bản lĩnh!"
Trên hòm còn có một bầu hồ lô ngập mùi rượu và một bức thư máu.

"Một bầu Tây Phong Liệt, đưa người xuống suối vàng!"
"Ma men xin nhận tám trăm người này! Gia tộc Yagyu, nếu em tư của tao có mệnh hệ gì, diệt tộc!"
Sắc mặt của Yagyu Ichiro trở nên trắng bệch.

Thế nhưng, bất ngờ vẫn chưa kết thúc, chuông điện thoại vang lên, ông ta vội vàng bắt máy.

Mấy giây sau, bịch một tiếng, chiếc điện thoại rơi xuống đất.

Mọi người đồng loạt nhìn sang, một lúc lâu sau, Yagyu Ichiro mới nói một câu với vẻ mặt cay đắng: "Hết, hết thật rồi!"
- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK