Mục lục
Ông Bố Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, hiện tại anh đang muốn dùng thực lực của bản thân để nâng cao danh tiếng, cho dù tên tuổi của anh tỏa sáng chỉ loanh quanh trong phạm vi giới hạn, nhưng đến lúc đó rất nhiều người có chút năng lực nghe đến tên của anh, sẽ tự mình biết mình, không dám tùy tiện đến tìm phiền phức, có thể bớt rất nhiều việc cho anh.

Hơn nữa anh cũng vô cùng tò mò về thông tin ít ỏi mà Giang Bách Thần tiết lộ, còn liên quan đến ân oán cách đây mấy chục năm, hẳn là có liên quan đến thứ lưu truyền lại cách đây một ngàn năm.

Việc như này, không tham gia một chút thì thật có lỗi với bản thân.

Trên khuôn mặt Giang Bách Thần cũng lộ ra nét tươi cười vui vẻ: “Hy vọng đến lúc đó cậu Hạng có thể phát huy được sức mạnh thần kỳ, để đám tép riu kia được thấy sức mạnh thực sự của Hoa Hạ chúng ta có phong thái như thế nào”.

Vân Tịnh Nhã vẫn luôn lặng lẽ ngồi ở bên cạnh lắng nghe, tâm tình lúc này cũng vô cùng tốt.

“Tất nhiên rồi, người bình thường sao có thể so với Tư Thành, ánh mắt của anh Giang rất tốt”, trên mặt Vân Tịnh Nhã dạt dào ý cười.

“Thực ra việc này đã bắt đầu chuẩn bị từ hơn hai mươi năm trước rồi, khi đó đã chọn ra tổng cộng năm đứa trẻ để toàn lực bồi dưỡng, nhưng có hai người trong số đó mặc dù thực lực đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, nhưng năng lực giao đấu thực tế quá kém, vì vậy bị loại bỏ”.


“Cứ tưởng rằng ba đứa còn lại cũng đã đủ rồi, nhưng không ngờ khoảng thời gian trước người mạnh nhất lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần tĩnh dưỡng một năm, trong khoảng thời gian này nếu động đến võ công thân thể sẽ bị tổn hại nằm liệt giường”.

Với sự đồng ý của Hạng Tư Thành, anh hiển nhiên đã trở thành “người của mình” tạm thời trong lòng Gianh Bách Thần.

“Thế mới nói việc này khá nguy hiểm, người của các anh bồi dưỡng bình thường tuyệt đối sẽ không để lộ ra, nhưng rõ ràng người mạnh nhất trong đó lại xảy ra việc ngoài ý muốn”, Hạng Tư Thành ngay lập tức nắm bắt được trọng điểm.

“Đúng vậy, mặc dù trong năm người được bồi dưỡng có hai người không có tác dụng gì, nhưng bản thân bọn họ đều không biết, nghĩ rằng bọn họ cũng là một trong số đó, cũng đặc biệt dùng bọn họ để che mắt mọi người, nhưng cuối cùng lại xảy ra việc như vậy, nên chúng tôi cũng không thể không đi tìm người ngoài giúp đỡ”, Giang Bách Thần cũng rất thản nhiên nói.

Hạng Tư Thành đoán người trong miệng anh ta chính là Dương Bình Xuyên, mặc dù cảnh giới không tệ, nhưng thực lực so với anh kém xa rất nhiều.

Điều này giống như một vận động viên quyền anh cùng chiều cao cân nặng, nhìn thì thấy không khác nhau lắm, nhưng trong đó cũng không ít người ở bên trong thừa nước đục thả câu.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tám giờ sáng ba ngày sau, cậu đến nơi này là được, đến lúc đó cô Vân Tịnh Nhã cũng có thể đi cùng, chúng tôi sẽ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho cô ấy”, Giang Bách Thần nói xong, đưa một tờ giấy cho Hạng Tư Thành, bên trên viết một địa điểm.

“Đến hôm đó nhất định sẽ đến đúng giờ”.

Hiện tại đã đồng ý, đương nhiên sẽ không có suy nghĩ khác, hơn nữa đối phương cũng rất hiểu anh, biết anh còn cần bảo vệ Vân Tịnh Nhã.

Đợi Giang Bách Thần rời đi, Hạng Tư Thành phát hiện Vân Tịnh Nhã ngồi trên ghế, hình như không mấy hứng thú.

“Em sao thế?”, Hạng Tư Thành có chút nghi hoặc.


“Tư Thành, anh nói xem em có phải là phiền phức của anh không?”, Vân Tịnh Nhã chống cằm, đôi mắt to nhìn Hạng Tư Thành, nét mặt đáng thương.

“Sao em lại nói như vậy?”
“Lúc trước khi gặp anh, em là người khá kiêu căng ngạo mạn, cảm thấy trên đời này đừng nói đến phụ nữ, đến cả đàn ông cũng không có mấy người so được với em, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện phiền phức, em đều khoanh tay bó gối, chỉ có thể dựa vào anh đến bảo vệ”, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tịnh Nhã rất phiền não.

Hạng Tư Thành mỉm cười, nói: “Ý của em là anh mang đến vận xui cho em?”
Vân Tịnh Nhã vội vàng xua tay: “Anh biết em không phải có ý đó, chỉ là rất nhiều chuyện khiến em cảm thấy như vậy, khiến em cảm thấy bản thân thật vô dụng”.

Hạng Tư Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tịnh Nhã, đàn ông trên đời này sẽ không có mấy người không thích khuôn mặt này, chỉ cần cô bằng lòng, đoán chừng sẽ có đàn ông tình nguyện chết để bảo vệ cô.

Từ khi nhận nhiệm vụ này, anh cũng chưa từng oán trách, trong những cuốn sách liên quan anh từng đọc có nói, cho dù mục tiêu là đứa trẻ, cũng phải dốc hết sức lực để bảo vệ, không thể mong đợi mục tiêu của mình có năng lực đi giải quyết phiền phức.

Hơn nữa, Vân Tịnh Nhã lại vô cùng xinh đẹp, ở chung mỗi ngày cũng cảm thấy vui vẻ
“Tục ngữ nói thước còn có cái dài cái ngắn, em không phát triển ở phương diện này sao có thể có năng lực giải quyết vấn đề như anh được? Hơn nữa vừa rồi Giang Bách Thần đó nói có thể khiến em trở thành Tông Sư mặc dù hơi khoa trương, nhưng đến lúc đó để em có năng lực tự bảo vệ nhất định là không thành vấn đề”, Hạng Tư Thành an ủi.

.


truyện xuyên nhanh
“Đúng vậy, em đây tư chất thông minh, đến lúc đó nói không chừng sẽ trở thành Tông Sư như lời các anh nói”, Vân Tịnh Nhã liền bắt đầu tưởng tượng.

Hạng Tư Thành nhìn có chút bất lực, vẻ mặt cô gái này giống như sắc trời, nói nắng liền nắng nói mưa liền mưa, thật sự không có cách nào đoán trước được.

Nhưng điều này cũng không tệ, ít nhất có thể khiến mọi người cảm thấy vui vẻ.

Hai người cũng rời khỏi nhà hàng.

Trong mấy ngày tiếp theo, cũng không xảy ra việc gì đặc biệt, Hạng Tư Thành vẫn luôn chuẩn bị cho cuộc hẹn ba ngày sau, đồng thời còn điều chế một vài dược liệu mà Lục Thiên Phúc cần, những thứ này Lục Chính Quốc sẽ đích thân đến lấy.

Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK