Mục lục
Ông Bố Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bàn tay nhỏ bé của Mạnh Tử Ngâm lạnh giá, nhưng mềm mại khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hạng Tư Thành cũng không có nắm mãi không buông, bây giờ giữa hai người bọn họ đã chính thức có quan hệ hợp tác, ít nhất có thể qua lại vui vẻ trong thời gian dài.

Nhưng anh cũng không vì thế mà lơi lỏng cảnh giác với Mạnh Tử Ngâm, trong số những người phụ nữ anh gặp từ nhỏ đến bây giờ, Mạnh Tử Ngâm có thể coi là nguy hiểm nhất, thậm chí còn khiến anh cảm thấy có chút khó kiểm soát được.

Anh tin rằng những chuyện mà Mạnh Tử Ngâm vừa kể có cái là giả, nhưng phần lớn là thật, cho đến hiện tại, cô gái này mặc dù nhìn rất vô hại, nhưng để sống trên tay đã nhuốm đầy máu tươi.

Trong một số trường hợp, Mạnh Tử Ngâm giết người thậm chí còn quyết đoán hơn anh.

Mạnh Tử Ngâm lấy ra một chiếc nhẫn từ phía sau sô pha, thiết kế vô cùng tinh xảo, hoàn toàn có thể làm thành tác phẩm nghệ thuật.

“Theo tôi được biết, hiện tại người anh đang bảo vệ hẳn là một cô gái xinh đẹp trói gà không chặt, cho nên đây là món quà đầu tiên tôi tặng cho anh”.


“Chiếc nhẫn này kỳ thực là một cơ quan thuật nhỏ, bên trong chứa ba cây kim độc cực nhỏ, nếu cô ấy bị uy hiếp cưỡng bức, không thể cử động toàn thân, chỉ cần cử động ngón tay một chút, kim độc sẽ bắn ra ngoài, khoảng cách sát thương là trong ba mét, nếu gặp phải tình huống đặc biệt nói không chừng có thể dùng nó để bảo vệ tính mạng”.

Mạnh Tử Ngâm nói xong, liền đưa thứ trên tay giao cho Hạng Tư Thành.

Đây quả thực là một cô gái thông minh, với những thông tin có hạn nhanh như vậy đã biết được nhu cầu của anh.

Nhưng hiệu quả cũng vô cùng tốt, Hạng Tư Thành càng hài lòng hơn về quan hệ hợp tác giữa hai người, cái này đã giải quyết được vấn đề cấp thiết của anh.

“Cảm ơn, cô có yêu cầu gì có thể nói với tôi bất kỳ lúc nào”, Hạng Tư Thành nói.

“Ừm, tạm thời không có, bây giờ tôi phải đi làm việc riêng của mình, anh phải làm gì thì cứ đi làm đi”.

Nói xong, Mạnh Tử Ngâm để lại cho anh một bóng lưng xinh đẹp xoay người đi thẳng lên lầu, đi vào trong phòng làm việc của mình.

Hạng Tư Thành hôm nay đến đây thực sự là có việc phải làm, lần trước anh ở đây đã điều chế được rất nhiều thuốc, phát hiện nơi này không tồi, hiện tại dưới danh nghĩa của anh lại có thêm một sản nghiệp, có thể có được rất nhiều thứ cần thiết.

Sáng nay, nhà họ Lục đã đưa đến một vài dược liệu cần thiết, mặc dù không đầy đủ, nhưng giá trị rất cao.

Mặc dù hiện tại Lục Thiên Phúc đã tỉnh, tình trạng cơ thể cũng khá tốt, nhưng nếu không bổ sung thêm thuốc, sẽ không cầm cự được bao lâu.

Mặc dù dược liệu không nhiều, nhưng cũng đủ dùng để điều dưỡng thân thể Lục Thiên Phúc, hơn nữa ban đầu chỉ cần dùng một lượng ít dược liệu, để cơ thể ông ấy dần dần thích ứng.

Lên lầu, anh bắt đầu điều chế thuốc mình cần.

Bận cả một buổi chiều, đến gần tối anh mới rời khỏi nơi đó, Mạnh Tử Ngâm vẫn luôn ở trong phòng, cũng không biết ở trong đó làm cái gì.


Nhưng có một điều có thể chắc chắn, trên tay Mạnh Tử Ngâm còn có chỗ nhập hàng đặc biệt, ngành nghề cô ta làm đòi hỏi phải có rất nhiều máy móc thiết bị tinh vi, giá cả của chúng cũng không thấp.

Mạnh Tử Ngâm không ra khỏi cửa mà vẫn có thể có được những thứ mình cần, hẳn là những thiết bị không người lái đó trợ giúp.

Buổi tối, anh trở về bên cạnh Vân Tịnh Nhã.

Cảnh sắc đêm nay thật đẹp, Hạng Tư Thành cùng Vân Tịnh Nhã đi đến một địa điểm vô cùng nổi tiếng ở Thiên Hải, đó là một hồ nước, ở giữa hồ có đài phun nước, cùng ánh sáng xinh đẹp, nên nơi đây vô cùng náo nhiệt.

Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã sánh bước bên nhau.

“Anh nói muốn tặng cho em một thứ, rốt cuộc là gì vậy?”
Dưới ánh đèn, Vân Tịnh Nhã trông càng quyến rũ.

Khuôn mặt Vân Tịnh Nhã rất nhỏ, vóc dáng hoàn hảo, nét mặt xinh đẹp, đi trên đường lúc nào cũng thu hút sự chú ý của mọi người, cho dù ở nơi có rất nhiều trai xinh gái đẹp, cô vẫn vô cùng nổi bật, tỉ lệ ngoảnh lại nhìn vô cùng cao.

Từ lúc đến đây, đã có không dưới năm người đến xin wechat của cô rồi, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều bị Vân Tịnh Nhã cự tuyệt.

“Chính là cái này”, Hạng Tư Thành mỉm cười, lấy ra chiếc nhẫn Mạnh Tử Ngâm cho anh, hiện tại đã được để trong một chiếc hộp gỗ.


Trong tình huống này, đương nhiên anh sẽ không nói chiếc nhẫn này là của Mạnh Tử Ngâm, hiện tại bởi vì giao dịch của anh và Mạnh Tử Ngâm, chỉ có thể nói chiếc nhẫn này là của anh, anh có quyền xử trí nó.

Trong đôi mắt Vân Tịnh Nhã như pháo hoa nở rộ, rực rỡ nhiều màu, đôi mắt híp lại như mảnh trăng non.

Khóe miệng cũng bất giác lộ ra nụ cười, điều này thực sự khiến cô cảm thấy bất ngờ, không ngờ tên đầu gỗ như Hạng Tư Thành cũng biết tặng nhẫn.

Ý thức được điều này, trái tim nhỏ bé của cô bỗng đập loạn nhịp.

Vân Tịnh Nhã cảm thấy ngực mình như có chú nai nhỏ chạy loạn, tim đập thình thịch, không thể không nói, tâm tư của con gái, luôn khó nắm bắt.

“Không được, con gái nhất định phải dè dặt, nếu để dễ dàng có được như vậy sẽ không được trân trọng, hừ, đàn ông đều là những kẻ bội bạc!”, trong lòng Vân Tịnh Nhã nhanh chóng quyết định.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK